Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cãi vã đến tối mà câu chuyện chẳng thèm ngã ngũ, tôi không nhìn được nữa bèn lên tiếng:
- Mọi người nghe xem bà nói gì đi.
Chỉ một câu như vậy mặc bác cả chợt đứng phắt dậy, chỉ vào mặt tôi mà mắng
- Mày nói cái gì, đây không phải chỗ mày nói chuyện.
Tôi nghe vậy thì tức quá hoá cười, mỉa mai nói
- Cháu nói cái gì, bác nghe không rõ sao? Đây là ở đâu, bác vẫn còn nhớ chứ?
Chỉ có như vậy, bác ta gầm lên như thể tôi vừa phạm vào một tội tày đình:
- Á à, giỏi, giỏi, người lớn chỉ nói một mà cãi xoen xoét đến mười. Bố mày không dậy được phải không?
Nói rồi chỉ chực xồ tới cho tôi vài cái tát.
- Bố mẹ tôi còn sống, cảm ơn bác, dù họ có chết hết cũng không đến lượt bác dạy tôi.
- Đấy nghe xem, chú hai nghe xem, có đứa con nào rủa bố mẹ chết sớm như thế không? Láo toét đến thế là cùng.
Chợt dì Quỳnh kéo áo bố, khẽ khàng lên tiếng
- Anh, con chỉ lỡ lời.
Tôi cười khẩy, coi tôi là trẻ con chắc, không có cửa đâu.
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt vằn đỏ của bác cả, cứng giọng nói:
- Tôi tôn trọng gọi một tiếng bác, bác tưởng quan trọng chăng? Xin lỗi nhé, ngôi nhà này đứng tên tôi. Còn dì — tôi quay qua người đàn bà đứng bên cạnh bố, nhếch mày trào phúng — dì chưa lấy bố tôi đâu, mà dì có lấy rồi thì sao, mẹ tôi vẫn còn khỏe mạnh lắm.
Không gian chợt lặng đi trong giận dữ, chợt cô tư hét lên:
- Mẹ!
Tôi vội vàng quay lại, thấy bà đang lả đi trong tay cô tư bèn chạy đến:
- Bà, bà sao vậy?
Lúc đó mọi người mới ào lên, mỗi người trách tôi một câu làm cho bà tức chết.
Tôi thấy đôi môi bà tím lại trong khi khuôn mặt ngày càng tái thì vội đến phát khóc, vội gào lên với người giúp việc
- Gọi cấp cứu, mau lên!
Đợi đến khi cửa phòng cấp cứu khép lại, tôi vẫn chưa hết bàng hoàng.
Không thể như vậy được, bà vẫn đang khỏe, không có lý gì lại ủ một mầm bệnh nguy hiểm như thế.
Triệu chứng kia rõ ràng là bệnh tim, kết quả kiểm tra chỉ mới ở mức cảnh báo thôi mà, sao nhanh như vậy được?
Chợt bên cạnh có người ngồi xuống, rồi giọng dì Quỳnh nhỏ nhẹ vang lên:
- Con đừng buồn, đâu có ai ngờ, bà không trách con đâu.
Tôi ngẩng phắt lên, ném vào mặt bà ta một câu:
- Có muốn một cắc bạc con bà cũng không nhận được không? Cứ nói nữa đi.
Để lại khuôn mặt tím tái của người phụ nữ phía sau, tôi vô thức bước về phía trước vài bước. Qua lớp kính lạnh lẽo chiếu mờ mờ thân ảnh của chính mình tôi không còn nhìn thấy cái gì nữa.
'Bà, bà phải bình yên nhé, đừng bỏ con'
Thời gian tưởng như nở mãi ra, không còn biết đến điểm cuối. Đúng lúc không thể kìm chế được nữa thù cánh cửa cuối cùng cũng bật mở.
Vị bác sĩ giương đôi mắt kinh ngạc, nhìn đám con cháu đông đúc ngoài sảnh. Ánh mắt ông ta chợt lớn gấp đôi khi bắt gặp gương mặt tôi trong đám người.
Tuy nhiên, ông ta lấy lại bình tĩnh ngay sau đó rồi thông báo
- Bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro