Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đi đằng trước, Lúa lẽo đẽo theo sau, trong tay cô bé là 2 chiếc cặp lồng lớn. Căn bệnh đột ngột của bà khiến mọi cuộc cãi vã không can tự nghỉ. Không còn ai đả động đến đất đai hay tiền bạc nữa.
Cả đoàn thuê xe về quê ngay sáng hôm sau, để lại khoản viện phí không nhỏ cho tôi.
Chỉ có cô tư nhìn tôi ái ngại, trước khi về còn dúi cho tôi bọc tiền gầy còm những mệnh giá bạc lẻ.
- Con cầm tạm lo cho bà, cô không có nhiều, chỉ có nhiêu đây thôi. Ở nhà còn bận cấy hái, lợn, gà, cô để em Lúa ở đây phụ con chăm sóc bà. Hai chị em giúp đỡ nhau nhé.
Lần đầu tiên tôi có cảm giác muốn khóc vì một thứ tình thân. Ờ, họ hàng của tôi vẫn còn những người tốt.
Đưa trả lại tiền cho cô, tôi cười nói
- Con có tiền rồi, cô về đi, để bà con lo.
Bác cả lảng tránh ánh mắt của tôi, nói một cách lập lờ:
- Ờ, để bác về nhà gom góp, con cứ đóng viện phí cho bà trước, bác sẽ gửi lên sau.
- Chú cũng thế.
Chú ba vội vã tiếp lời.

Trước khi lên xe, cô út kéo tay tôi dặn dò mãi không thôi, cố gắng học hành, ăn nhiều chóng lớn, ..... tuyệt nhiên không đả động đến tiền.
Nhìn theo chiếc xe khuất dần nơi cuối đường, tôi thở phào như trút được một gánh nặng ngàn tấn.
Quay đầu lại mới thấy Lúa đứng co cụm lại ở một góc, tôi bóp đầu vẫy nó lại gần:
- Về thôi!
Nó líu ríu bước tới theo tôi vào trong nhà.
Bố và dì Quỳnh cũng vào ngay sau đó. Cả 4 người vật vờ ngồi ở ghế sofa, cùng im lặng. Chỉ có người giúp việc đang hì hụi lau chùi những vết bẩn dây dưa khắp nhà.
Sau một lát, Lúa ngồi không yên, lên nhưng quanh một vòng rồi nhanh chóng chạy lại giúp đỡ.
Tôi nhìn tấm ảnh chân dung khổ lớn của bản thân trong phòng khách lem luốc các vệt màu, chợt cảm thấy phiền chán vô cùng.
- Tháo bức ảnh kia xuống, vào nhà kho lấy bức ảnh chụp bán thân của cháu thế vào, thím nhé!
Tôi lên tiếng và cảm thấy hài lòng khi bức ảnh rực rỡ đó đem lại chút vui tươi cho căn phòng.
Nhớ đến bà vẫn còn đang trong phòng hồi sức, tôi đứng dậy, dợm bước xuống bếp , lục trong tủ lạnh một lát thì thấy quả tim lợn cùng một chút thịt nạc. Ăn gì bổ nấy, tim có bệnh thì nấu cháo tim bồi bổ vậy.
Đang thái thịt chợt có tiếng động phía sau, một lát thì Lúa lí nhí lên tiếng:
- Chị, tí chị vào thăm bà thì cho em theo với.
Tôi gật đầu, tuy nhiên vẫn không quay lại, chỉ lơ đãng nói:
- Lấy cho chị lọ bạch quả trên tủ xuống đây.
Tiếng đổ vỡ khiến tôi quay ngoắt lại, không dám tin nhìn cô nhóc chật vật với lọ thạch vỡ tung dưới đất.
- Em làm gì vậy?
Cô bé tội nghiệp nhìn tôi, mắt nhăn lại như sắp khóc, tay chân thì xoắn xuýt lại với nhau:
- Em....em...
Tôi phẩy tay, chẳng muốn nghiên cứu lí do nữa
- Thôi, dọn đi, lần sau cẩn thận hơn là được.
Lúa mừng húm như vừa thoát được một tội tày đình, vội vã đi tìm chổi và hót rác. Trông điệu bộ vội vã của nó, tôi không kìm được mà nhắc nhở:
- Chậm thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro