Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Công chúa rõ ràng đã lĩnh hội được đôi chút tính tình của tôi sau vài lần gặp gỡ trước đó, tuy nhiên cô bạn của nó thì không.
- Mày là đứa nào?
Nhác thấy cô nhóc có ý định giật lại chiếc váy, tôi bèn túm lấy cái nơ xé roẹt một cái khiến nó há hốc miệng sửng sốt.
Quơ quơ cái nơ trước mặt nó, tôi cười cợt:
- Biết người ta gọi những đứa như này bằng từ gì không? Đồ nông cạn nửa mùa.
Cuộc đụng độ tắt ngóm khi mấy nhân biên bán hàng gần đó chạy xô lại hỏi han.
Một cô nàng tinh ý, nhìn tôi một lát rồi reo lên:
- Ban Mai, là Ban Mai phải không?
Tôi nhấc cặp kính mát ra khỏi mặt, cài lên tóc sau đó nở một nụ cười ngọt ngào như thể cái đứa cong cớn lúc nãy là ai khác chứ chẳng phải tôi.
- Em chào các chị!
Hiện tại, tôi có một lượng fan hâm mộ không nhỏ, đủ để khi ra đường cần chút tiểu xảo hoá trang nhằm tránh những rắc rối không cần thiết.
Việc tôi được đón chào như vậy rõ ràng khiến những đứa nhóc không ưa tôi rất tức mắt.
'Công chúa' sầm mặt lại, cố lơ đi cái liếc mắt đầy khiêu khích của tôi, nhưng bạn của cô ta thì không nhịn nhục được như thế. Mắt cô nhóc đỏ vằn chỉ vào mấy bộ váy áo nhàu nhĩ mà cao giọng tố cáo:
- Là cô ta làm rách đó!
Ngay lập tức, tôi trưng lên một bộ dáng đáng thương ra chiều biết lỗi lắm:
- Làm thế nào đây, chẳng may em lỡ tay, nhất định em sẽ đền.
Tất nhiên cách giải quyết của tôi vô cùng được ủng hộ, lại gây được thiện cảm. Mệt cho cô nhóc nọ còn rất hăng hái diễn vai ác mà không hay.
Lúa xách túi, theo chân rồi đến quầy giày dép dành cho trẻ em, vẻ mặt cứ muốn nói lại thôi. Tôi vừa đi vừa đếm bước chân, khi con số dừng lại ở số 10, rốt cục cô bé cũng lên tiếng:
- Chị, sao chị lại...như thế? Mặc kệ họ là được mà.
Tôi quay qua nhìn vẻ áy náy của Lúa, không kìm được mà cong khoé môi:
- Em biết không, gặp những người như vậy, càng nhún nhường họ càng coi thường chúng ta. Con gái ấy mà, lúc cần gớm ghê tuyệt đối không được hiền lành.
- Nhỡ chuyện bé xé ra to, hay gặp phải người đáng sợ thì sao?
Lúa tròn mắt hỏi với dáng vẻ hết sức hiếu học.
Tôi bật cười:
- Chẳng sao, cứ ra đòn phủ đầu trước, không đánh được thì chạy, lo gì.
Lúa nghe xong, cúi đầu nghĩ ngợi lung lắm. Có một đệ tử ham học hỏi như vậy, đột nhiên tôi cảm thấy tâm trạng rất tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro