Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng, sau khi vệ sinh cá nhân xong, tôi chán nản vác cặp sách xuống lầu.
Trên bàn ăn, đúng như thực đơn mà tôi mong muốn đã có sẵn một tô phở bò.
Lui cui sắp đũa bên cạnh, thấy tôi xuất hiện, Lúa vội nở một nụ cười bẽn lẽn:
- Chị!
Tôi lơ đãng gật đầu, thảy cặp sang một bên, khoé mắt liếc thấy bộ quần áo vải lanh của Lúa, tôi chợt nhận ra một vấn đề, tò một hỏi:
- Em không phải đi học à?
Lúa thoáng buồn, nghĩ ngợi một lát rồi mới trả lời:
- Em nghỉ học rồi.
Tôi nhìn dáng vẻ cô nhóc, chỉ hơn tôi 1-2 tuổi là cùng, bộ dáng có chút suy kiệt do hoàn cảnh thiếu thốn. Tôi nghĩ mình biết khoảng im lặng ngắn ngủi khi nãy tượng trưng cho điều gì.
Nhớ lại dáng vẻ của cô tư, lại nhớ đến lí do kiếp trước không thể đặt chân vào ngưỡng cửa đại học của mình, tôi thoáng tần ngần.
Tất cả chỉ do nghèo khó mà ra.
Suy nghĩ thật nhanh, tôi bèn hỏi thẳng:
- Em nghỉ lâu chưa?
- Dạ, hết lớp 5 e nghỉ ở nhà phụ mẹ ra đồng. Cũng hơn 1 năm rồi.
- Có muốn đi học nữa không?
Đôi mắt ảm đạm của cô bé sáng lên, chăm chú nhìn khi tôi nói vậy. Cái gật đầu không hề do dự khiến tôi quyết tâm hơn. Tuy nhiên tôi vẫn muốn hỏi cho ra lẽ nỗi băn khoăn hằn trĩu trên khuôn mặt cháy nắng.
- Em lo điều gì vậy?
- Mẹ em phải một mình cấy mấy mẫu ruộng, vất vả lắm. Với lại Ngô còn phải đi học, nhà em không có tiền lo cho em đâu.
Tôi chọc đũa vào bát phở, suy tính một chút, vấn đề quả là nan giải.
- Thành tích của em thế nào?
Có hơi thẹn thùng, Lúa đỏ mặt nói:
- Năm nào em cũng được cô giáo phát giấy khen, lớp em có ít bạn được như vậy lắm.
Tôi gật đầu, xem ra ca này có chút hy vọng.
Nuôi một đứa trẻ ăn học nói nhẹ cũng không nhẹ nặng cũng không nặng. Nếu muốn bồi dưỡng một thiên tài, núi vàng núi bạc cũng không đủ, nhất là ở một thành phố đắt đỏ như vậy, nhưng với trường hợp của Lúa thì khác.
Với khả năng của tôi, chắc chắn lo cho một cô bé có thể an ổn học hết lớp 12. Chỉ cần Lúa ngoan ngoãn, không gây rắc rối cho tôi là tốt rồi.
Không biết tương lai ra sao, nhưng hiện tại, tôi cũng quý cô bé.
- Chị sẽ bàn với bố mẹ em- Tôi nói - em sẽ được đi học tiếp.
Lúa nhìn tôi bằng ánh mắt không dám tin
- Thật sao chị?
- Ừ - tôi khẳng định- chị sẽ tài trợ tiền học phí cho em, chỉ cần em duy trì thành tích năm nào cũng có giấy khen như em nói.
Lúa nghĩ ngợi một lát rồi quyết tâm gật đầu
- Vâng ạ.
Chợt nghĩ đến mối quan hệ của mình và hiệu trưởng trường cấp II, tôi nghĩ vấn đề tuổi tác của Lúa có lẽ sẽ giải quyết được.
- Em sẽ học ở đây, với chị.
Lúa nhìn tôi, do dự. Tôi biết chắc chắn cô bé lại vướng vận với mấy việc đồng áng ở quê đây mà. Không để Lúa băn khoăn lâu, tôi bắt đầu phân tích lợi hại cho cô bé.
- Em không nghĩ học xong sẽ về làm ruộng chứ? Nghe lời chị, cố học hành cho tốt rồi thoát cái cảnh làm lụng vất vả giống bố mẹ của em đi. Nếu muốn vào đại học, điều kiện trên này là tốt nhất.
Lúa giật mình khi nghe đến từ 'đại học' được thốt ra từ miệng tôi, rồi dần dần, một khao khát mãnh liệt lớn dần trong mắt cô bé. Tôi biết, hiện tại, ở những vùng thôn quê, người đi học đại học rất ít, con gái lại càng ít hơn. Lúa chưa từng nghĩ đến điều này cũng là lẽ đương nhiên. Hiện nay, trình độ học vấn vẫn còn có sự chênh lệch nhiều nhưng ai ngờ rằng, chỉ khoảng chục năm nữa, đất nước này phát triển với tốc độ chóng mặt đến độ, tìm người có một tấm bằng đại học loại ưu còn dễ hơn mua một mớ rau sạch ở phiên chợ buổi sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro