Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau hơn nửa năm, tôi gặp lại anh ta, cũng trong một bữa tiệc, đó là buổi tổng kết cuối năm của Phượng Hoàng.
Nhận được tấm thiệp mời, tôi đã rất ngạc nhiên, nhưng khi nghĩ đến việc bộ phim 'Hoa Hướng Dương' có được sự tài trợ từ đâu, tôi đã không còn lạ lùng nữa.
Tôi đến khá trễ, nhưng vẫn chưa phải là người cuối cùng, thật là vạn hạnh.
Nhưng đời người đâu có may mắn mãi thế, vừa vào sảnh, tôi bắt gặp hai con nhỏ khó ưa cùng lớp.

Đầu năm học, tôi và Lúa đăng kí vào Sao Mai - ngôi trường có tiếng về chất lượng giáo dục tốt. Cũng trùng hợp hai đứa được phân vào cùng một lớp.
Tôi và Lúa đi cùng nhau quả là một tổ hợp kì dị, hai đứa với hai phong cách hoàn toàn trái chiều, trống đánh xuôi kèn thổi ngược nên rất thu hút sự chú ý. Tất nhiên là phải kể đến mức độ ái mộ mà tôi nhận được nữa.
Tôi đã quen với những ánh mắt dõi theo, nhưng Lúa thì không, vốn đã nhút nhát, cô nhóc càng khổ sở hơn với việc đi đâu cũng có người bàn tán về mình.
Giống như hôm nay, khi tôi và Lúa đến lớp thì tất cả đã được sắp chỗ rồi, chỉ vì dọc đường tôi phải dừng lại tiếp chuyện với mấy fan hâm mộ.
Là một người nổi tiếng có rất nhiều cái hay, ví dụ như được cả một lớp mấy chục con người yêu quý ngay khi xuất hiện. Mặc dù không quan trọng đến những điều ấy nhưng trong lòng tôi vẫn luôn khoái tỷ vô cùng.

Vì là bạn của tôi, Lúa cũng được chào đón không kém. Không may cho tôi, cái lớp đó có hai con nhóc, chính là 'công chúa' và nhỏ bạn nông cạn của cô ta.
Trái đất quả thật không thể nhỏ hơn được nữa.

Là con gái, dù mới chỉ cao hơn hàng bao một chút nhưng lòng ghen tỵ thì không hề thấp chút nào.
Lấy 'công chúa' và bạn của cô ta làm hạt nhân, hội 'những người không ưa Ban Mai' được thành lập, số thành viên cũng được kha khá.
Và giờ thì, trước những hành động trẻ con của hai cô nhóc, cuối cùng tôi cũng ghi nhớ tên chúng vào trong đầu. Một đứa là Bảo Anh còn một đứa là Bích Ngọc, đúng là hai cái tên hay.
Không phủ nhận là chúng học hành rất khá, đối với thầy cô giáo thì ngoan miễn chê, lại hăng hái với các hoạt động tập thể. Vì vậy, Bảo Anh làm lớp phó văn nghệ, còn Bích Ngọc thì làm bí thư.
Hai đứa có vẻ hài lòng với những chức vụ đó lắm, vì so ra, trong lớp cán bộ được coi như một giai cấp thượng tầng, còn dân thường với đủ nỗi lo toan cơm áo gạo tiền như chúng tôi rõ ràng yên chí làm nền mà thôi.

Hiện tại, đúng là đã không ưa nhau thì đi đâu cũng gặp, dường như cùng lúc, những tín hiệu trái chiều gặp nhau và cùng phát hiện ra đối phương.
Bảo Anh và Bích Ngọc nhăn mày đáp lại cái cười toe toét của tôi rồi cùng chụm đầu vào nhau bàn tán cái gì đó, chắc là chẳng ngoài chuyện nói xấu tôi đâu.
Mặc lệ mấy cô nhóc với những tâm sự không lành mạnh, tôi nhấc váy chạy lại chỗ Mạnh Hùng. Đến gần mới thấy, Ngọc Huyền cũng đứng ở đó rồi, tay cô ta đeo cứng lấy một cánh tay khác. Tôi nhìn đôi giày Aumani bóng loáng rồi đến bộ veston cắt may tỉ mỉ của người đó, sau cùng là khuôn mặt của hắn ta.
Khoé môi cong cong, tôi lên tiếng:

- Xin chào, đã lâu không gặp!

____________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro