Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xem ra tin đồn là thật, bóng hồng bên cạnh Hoàng Long chính là Ngọc Huyền, cô diễn viên vừa xinh đẹp vừa nức tiếng là đa tài.
Anh ta nhìn tôi, thoáng ngạc nhiên một chút, rồi cất giọng như than:
- Ban Mai!

- Đúng rồi, rất vui vì chú còn nhớ cháu.

Nói rồi tôi quay qua Mạnh Hùng và cô gái đi cùng hắn ta, ánh mắt lên án:
- Tình yêu ơi, chú đã hứa là sẽ làm bạn nhảy của cháu tối nay rồi cơ mà.

Anh ta vội nâng ly rượu, ngó lơ sang chỗ khác, rồi cảm thấy như vậy không ổn lắm thì vội chữa cháy:
- Tôi vào toalet một chút.

Đợi anh ta bước được 3 bước tôi mới gọi giật lại:
- Tình yêu ơi, sai rồi.

Hùng ngó lại một cách khó hiểu, tôi vươn tay chỉ về một hướng khác ngược lại:
- Toalet ở đằng này cơ mà.

Nói rồi cười khanh khách nhìn bóng lưng lảo đảo của hắn ta.
Lúc này, cô gái đi cùng hắn ta mới lên tiếng:
- Đúng là một cô bé thú vị!

Tôi nhìn cô ta, thấy xa xôi như một kiếp.
Lan Ngọc Điệp, cuối cùng thì cô cũng xuất hiện rồi.
Sư phụ, cũng là kẻ thù của tôi.
Mười tám tuổi, rơi vào cảnh bần hàn, tôi gặp được một người phụ nữ, bà ta nói bà ta tên Lan Ngọc Điệp. Cái tên và con người của bà ta đặc biệt đến độ tôi sẽ chẳng bao giờ quên, cho đến hết cuộc đời.
Bà ta thu nhận tôi, truyền dậy những mánh lới của một gái gọi cao cấp. Trước sự dạy dỗ của bà ta, tôi - từ một đứa con ngoan trò giỏi trượt dần vào con đường mà trước đây, có nằm mơ tôi cũng không ngờ tới.
Rủi thay, không một sự tình cờ, tôi đến với môn nghệ thuật thứ 7. Làm gái cũng có ba, bảy đường, tôi không theo lối mòn của bà ta làm một gái gọi mà dùng những bài học đó làm con đường tiến thân. Về bản chất thì chẳng khác nhau mấy nhưng cách thức thì chẳng giống mảy may.

Tôi chỉ không ngờ được rằng, người sánh bước bên ông bạn của tôi hôm nay lại là bà ta, mối quan hệ của họ rất đáng để tò mò.
Một kẻ có bao nhiêu người đẹp vây quanh như Mạnh Hùng, tại sao lại chọn một người như bà ta để qua đường?
Lan Ngọc Điệp còn rất trẻ, chỉ hơn hai mươi, xinh đẹp hơn nhiều so với bảy năm sau này, vẫn đang hướng về tôi một tia nhìn hứng thú.

- Cô có muốn biết kết cục của người thứ ba không?
Tôi hỏi một câu khiến gương mặt của bà ta cứng lại. Làm trẻ con thật tốt, có thể nói mọi điều dù cho có thô lỗ đến đâu, người nghe cũng chỉ coi đó là một phút vui đùa.

- Đó là sẽ phải đối phó với người thứ tư! Haha.

Giống như hài lòng vì vừa này trò chơi ác ý cho một ai đó, tôi vừa bỏ đi vừa cười, nhún nhảy đúng dáng vẻ của một đứa con nít.
Dù có tức đến tím gan thì cũng chẳng ai nổi giận với tôi được.
Dứt cơn cười, đột nhiên tôi muốn ứa nước mắt. Nhớ lại làm gì cái quãng đời ấy chứ, Ban Mai, yên tâm đi, bây giờ mày đã có tiền, làm một đại gia rồi, sẽ không bao giờ phải khổ sở nữa, không bao giờ cần một đại gia khác bao bọc nữa. Mày khóc cái gì nào? Quá khứ là cái gì? Đơn giản chỉ là một cơn mơ mà thôi.
Giờ đây mày giàu rồi, có nhà, có xe, có tất cả những gì mày thích, ngay cả sự tôn trọng của người khác mày cũng giành được rồi. Quên những tháng ngày xưa cũ đi thôi!

____________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro