Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những công trình khiến con đường trở về nhà của tôi nhấp nhô đầy những gò đống, ổ voi ổ gà.
Ngồi trong chiếc xe lắc lừa lên xuống, tôi thầm nhủ, trên đời này chẳng có bữa cơm nào là miễn phí hết, cố chịu đi!
Sau một cú chồm lên, đột nhiên chiếc ô tô bị chết máy. Bác tài xế toát mồ hôi nhấn ga mãi mà không được, cuối cùng đành chán nản lấy đồ nghề trong cốp ra rồi xắn tay áo lên sửa.
Tôi ngồi trong xe, ngoài việc đó ra thì cũng chẳng thể làm gì khác hơn trong hoàn cảnh này.

Trong dáng chiều nhập nhoạng, một chiếc ô tô nhanh chóng đến gần, khi nhận ra người ngồi sau tay lái, tôi mừng húm vì không phải đợi đến đêm ở khu đồng không mông quạnh này.

- Có chuyện gì vậy?
Long bước xuống rồi đến gần người tài xế đang lui cui ở đầu mũi xe bốc khói.
Bác tài xế vuốt mồ hôi trên trán, nhăn nhó hỏi:
- Cậu ra công trường à? Có thể giúp tôi đưa Ban Mai về nhà không? Có lẽ chiếc xe này không thể chữa xong ngay được.
Long liếc nhìn tôi, gật đầu, chẳng có lí do gì để từ chối trong khi anh ta đang tiện đường.
- Có cần tôi gọi thợ giúp bác không?
Bác tài xế do dự một lát bèn lắc đầu:
- Tôi sửa được.
Anh ta nâng tay lên nhìn đồng hồ, nói vài câu nữa mới rời đi, trong khi đó tôi đã nhanh nhẹn đổi xe xong rồi. Anh ta ngồi vào ghế lái, nhìn tôi rồi bật cười:
- Nhanh thật đấy!
Tôi nhún vai, không lên tiếng, thời gian của ai cũng quý giá hết mà.
Xe anh ta rõ ràng không nằm trên cùng một đẳng cấp với chiếc xe mà công ty cấp cho tôi, tiếng máy móc hoạt động êm ru và bộ giảm xóc thì không có gì phải phàn nàn. Tôi nghĩ qua một đoạn thời gian nữa, mình cũng nên đổi xe đi là vừa, chắc chắn là như vậy!
Vấn đề là hiện nay tôi không được dư dả gì cho cam.
Suy tính đến kết quả yêu cầu công ty cấp cho một chiếc xe khác không được lạc quan cho lắm, tôi từ bỏ ngay ý định khi nó mới được hình thành.
Tôi bèn đánh chủ ý lên cái xe mới tậu của Mạnh Hùng. Anh ta dạo này phát tài lắm, lời mời chào không dứt từ các nhà sản xuất khiến anh ta càng ngày càng có giá. Có lẽ một chiếc xe hơi tốt tốt sẽ không thành vấn đề.

Mải suy nghĩ, không may một cú phanh gấp khiến tôi theo quán tính đập người về phía sau rồi như một lẽ tất nhiên lao đầu về phía tấm kính trước mặt.
Chắc mẩm lần này không tím má thì cũng dập mũi, chợt một cánh tay đưa ra tránh cho tôi cái kết cục bi thảm đó.
Long nhíu mày nhìn mấy người công nhân vừa lao ra từ quán cóc ven đường, sau đó lại nhìn tôi:
- Có sao không?
Tôi lắc đầu, với tay thắt dây an toàn ngay sau khi hoàn hồn lại. Thật là xui xẻo, chỉ quên có một lần thôi mà!
- Cảm ơn chú.
Tôi thản nhiên nói, cố lờ đi độ ấm từ lòng bàn tay đó quanh quẩn trên trán.

_______________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro