Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả nhà quây quần trong phòng khách, ở một bên bố cùng mấy vị kĩ sư hào hứng chuyện trò, bà luôn tay đu đưa một đứa bé ngọ nguậy - em trai của tôi đấy. Còn dì Quỳnh và Lúa thì ngồi ở hai chiếc ghế mây trong góc phòng nhỏ giọng chuyện phiếm.
Tôi nhìn bóng tối đậm dần ngoài khung cửa, tận hưởng giây phút hiếm hoi nhàn rỗi trong ngày.
Chợt dì Quỳnh đột nhiên nhìn tôi rồi nói:
- Mai chuẩn bị cho bữa tiệc tối mai chưa?
Tôi lơ đãng gật đầu, bữa tiệc mừng thọ của ông nội hắn ta, với cương vị là đối tác, bố cũng nhận được thiệp mời.
Với việc kết giao cùng cái gia đình lắm tiền nhiều của này, dì ta dường như rất chú ý. Dã lên kế hoạch cả tuần trời rồi mà vẫn chưa yên tâm, ngày nào cũng nhắc đến như sợ tôi quên mất vậy. Những người đàn ông dừng cuộc chuyện trò, góp đôi lời vào câu chuyện của dì Quỳnh:
- Nghe nói, ông nội giám đốc Long là người đã sáng lập ra công ty đó. Chính chủ tịch là người đã chỉ định giám đốc là người thừa kế sự nghiệp của mình. Đã 80 tuổi nhưng ông cụ vẫn còn minh mẫn lắm.
- Vậy ư? Các anh có biết ông cụ thích gì không? Chúng em đã chuẩn bị quà biếu nhưng không biết có vừa lòng ông cụ hay không.
Dì Quỳnh nhanh nhảu tiếp lời.
- Nghe người ta bảo - một người nói - ông cụ thích sưu tập đồ cổ. Tôi được gặp qua chủ tịch một lần rồi, ông cụ giản dị lắm, có lẽ không khó tính đâu.
Tôi không để tâm đến cái liếc đầy ẩn ý của dì Quỳnh, vẫn thản nhiên lắng nghe.
- Không biết lần này gia đình họ mời có nhiều khách không?
- Chắc là không ít, gia đình họ quan hệ rộng lắm. Nghe sếp tôi nói, gia đình họ có nhiều người làm trong chính phủ.
Câu chuyện có xu hướng thiên về đời tư của lãnh đạo, gợi sự tò mò của tất cả những người có mặt. Ai cũng hăng hái chia sẻ những điều mà mình nghe ngóng được.
Càng nghe vẻ mặt của dì Quỳnh càng căng thẳng. Không trách họ được, khi mới biết gốc rễ của anh ta, tôi cũng đã vô cùng hoang mang, còn có một cảm giác vớ vẩn là mình mèo mù vớ cá rán, cuộc sống sau này đổi đời rồi. Ai ngờ...

Hiện tại, tôi chẳng còn quá quan trọng điều đó nữa. Tôi cũng có tiền, rất nhiều là đằng khác. Đủ nhiều để đêm không còn mơ thấy ác mộng nữa. Ấy là khi mọi việc vẫn diễn ra như tôi đã biết trước, khu biệt thự sẽ bán được.
Tôi gần như dốc nhẵn túi cho canh bạc này, vì vậy, gạt phăng những suy nghĩ u ám vào một góc trong trí não. Hiện tại không nên để những tâm tình xấu làm hỏng đi tâm trạng của một ngày êm ả như vậy.
Đợi cho những vị khách trở về hết, dì Quỳnh với vẻ mặt hình sự lên tiếng:
- Dì không biết tác phong của những nhà hào môn thế nào, liệu người ta có chê cười món quà của chúng ta không?
- Đúng vậy - bố tỏ ý đồng tình - bức tranh cũ kĩ đó nhìn thế nào cũng không đáng tiền.
Tôi nhìn họ chẳng muốn nói nhiều.
Có đôi chút hiểu rõ tâm tính của ông lão, tôi đã bỏ công sức rất nhiều trên món quà mừng thọ. Điều này phải cảm ơn cái ý nghĩ ngông cuồng của bản thân kiếp trước. Ôm hi vọng bản thân được gả vào nhà giàu, tôi đã rất để tâm nghiên cứu tính nết, sở thích của từng người trong gia đình anh ta để tìm cách lấy lòng bọn họ. Chính vì vậy, tôi đặc biệt chú ý đến ông lão này. Tôi có thể khẳng định ông ta sẽ thích bức tranh mà tôi khổ công lắm mới lấy tới tay.
- Hai người yên tâm đi, chẳng có việc gì đâu.

__________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro