Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đó là một câu chuyện truyền miệng, tuy không thể khẳng định được có bao nhiêu phần là sự thật nhưng nó được lưu truyền qua mỗi thế hệ của gia đình anh ta.
Khi xưa, vụ án thiên cổ kì oan 'Lệ chi viên' khiến một đời công thần chết uổng, theo đó là mối họa diệt tộc. Tuy nhiên người thoát được số phận xử trảm không chỉ có một, trong số những người đó, có một người bỏ họ Nguyễn đổi sang họ Hoàng để lẩn trốn sự truy lùng của vị Thái hậu uy quyền thống trị dòng họ Lê khi đó.
Và đây chính là cụ tổ của anh ta, nói cách khác, xét về huyết thống, cả họ tộc này đúng là con cháu của Nguyễn Trãi.
Nhưng không hiểu vì lí do gì mà khi án oan được giải, vị tổ tiên đó không phục họ, chỉ dặn dò con cháu nhớ lấy gốc gác của chính mình.
Chuyện chỉ có vậy nhưng với những người được giáo dục từ bé bởi những câu chuyện truyền thuyết thì không bao giờ dám quên. Càng có tuổi càng nâng niu những giá trị đại thống đó.
Nhận ra được điểm này, tôi đã vạch ra một kế hoạch làm thân ngay khi trông thấy bức thư pháp đó. Và quả là thành công ngoài ý muốn.

Trước đây, khi quen nhau được khoảng 3 năm, chính miệng anh ta kể tường tận với tôi câu chuyện này. Vì nó quá ấn tượng nên tôi nhớ rất rõ. Đúng là một truyền thuyết li kì.
Cảm thấy mình đã quá sai lầm khi cứ để cảm xúc cá nhân điều khiển như vậy, những bí mật chỉ nên giữ cho riêng mình. Thật chẳng khôn ngoan tí nào khi cứ bài xích với người thừa kế giàu có như anh ta. Còn phải kiếm ăn dưới trướng của anh ta dài dài, tôi nghĩ mình nên thu lại tất cả những thái độ thù địch dễ gây hiểu lầm đi thì hơn.
Vì vậy, tôi điều chỉnh độ cong của khoé miệng, giấu đi nét trào phúng trong khoé mắt, nở một nụ cười hoàn hảo nhất trong việc lấy cảm tình của những người xung quanh:
- Chú à, ông thật thích bức tranh của bố cháu, đúng không?
Anh ta nhìn sâu vào mắt tôi, từ từ khụy xuống cho đến khi tầm nhìn của hai người đối diện nhau:
- Ban Mai, tôi nghĩ hình như tôi đã đánh giá cháu quá thấp thì phải.
Nhìn khuôn mặt rất gần đó, cõi lòng tưởng như đã bình tĩnh của tôi hơi ê ẩm. Đưa tay đặt lên nụ cười của anh ta, tôi lạnh lùng nói:
- Không phải như vậy sao? Chú Long, chú luôn luôn đánh giá sai giá trị của tôi.
Nói rồi tôi rút tay về, dứt khoát quay lưng lại, trở về với bữa tiệc ồn ào cách đó không xa.
***
Chiếc xe dừng lại trước cổng nhà, tôi không suy nghĩ miên man nữa. Ngước lên nhìn ánh đèn cao áp trải dài đến phía xa, tôi khẽ mỉm cười. Ngôi nhà dù lớn đến đâu cũng có ngày hoàn thành thôi. Vài năm, tôi tin mình sẽ vui vẻ mà đợi được.

__________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro