Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bốn năm trôi qua đem lại cho tôi những thành công mới, cả trong nghề diễn lẫn thành tích học tập trên ghế nhà trường.
Tôi cầm tấm giấy báo nhập học của ngôi trường trọng điểm nhìn ngắm một hồi rồi đặt ngay ngắn bên sấp giấy khen được lồng kính treo la liệt trong phòng. Trên kệ, những giải thưởng điện ảnh như muốn nói lên, 15 năm qua, tôi đã sống ý nghĩa thế nào.
Những cố gắng, nỗ lực của tôi đã được đền bù một cách xứng đáng, và tôi tự hào về những thành tích mình đã đạt được.
Tương lai còn rất dài, căn phòng này rồi sẽ có sự góp mặt của những cuộc chinh phục mới.
Ngoài cửa, Lúa có chút ngập ngừng lên tiếng:
- Chị, đến giờ lên đường rồi, đi thôi kẻo muộn mất.

Tôi nhìn cô thiếu nữ xinh đẹp trước mặt, lại nhớ đến dáng vẻ khô cằn của cô bé vài năm trước, có chút cảm thán. Lúa thực sự đã lớn rồi. Chế độ dinh dưỡng hợp lí cùng cuộc sống an nhàn khiến đứa trẻ quê kệch dần rũ bỏ vẻ ngoài khô khan, thay vào đó là sự phơi phới của tuổi dậy thì.
Liếc nhìn một lần nữa căn phòng dành riêng dùng để ghi dấu những thành tích của bản thân, tôi mỉm cười gật đầu:
- Đi thôi!

Bà đã được một hộ lí cẩn thận đỡ lên xe, có vẻ sốt ruột khi chuyến đi mãi vẫn chưa được bắt đầu.
Trên một chiếc xe khác, bố nhàn nhã ngồi sau tay lái trong khi dì Quỳnh đang nhỏ giọng rày la đứa con nghịch ngợm.
Tôi ngồi vào chiếc xe của mình, khẽ gật đầu, chỉ đợi có vậy, người tài xế không hề chậm trễ cho xe lăn bánh.
Sau 5 năm, tôi lại về quê một lần nữa.
Cảnh vật đã đổi khác thật nhiều, cơ hồ không nhìn thấy bóng dáng miền quê nghèo lam lũ khi xưa. Con đường quốc lộ rộng rãi nối liền các hàng xe đủ trọng tải chạy rần rần đêm ngày.
Quê nội đã khoác lên một diện mạo hoàn toàn mới.
Con đường quê lầy lội sình bùn đã được thấy thế bởi bê tông rắn chắc. Căn nhà tổ khi xưa không trông heo hút bên những hàng râm bụt nữa mà nằm ngay bên trục đường chính với bờ tưởng kiên cố và một nhà từ đường bề thế - kết quả của một năm trước, bố mang tiền về kiến tạo quê hương.
Tôi ngắm nhìn quang cảnh một lượt, hài lòng vì sự đổi mới này.
Đón chào chúng tôi là đầy đủ họ mạc đã đợi sẵn ở nhà thờ họ, chẳng biết là đã đứng chờ bao lâu.
Gặp lại thân quyến, xóm giềng, bà xúc động lắm, vịn tay từng người hỏi han. Bố và dì Quỳnh thì hài lòng ra mặt với vị thế quan trọng hiện tại. Quyền - đứa em trai của tôi thì thích thú ngó nghiêng khắp cả, vừa tò mò vừa lạ lẫm.
Tôi nhìn Lúa xoắn xuýt bên bố mẹ và em trai, trên tay là một bé gái nhỏ xíu, thành viên mới của gia đình cô tư. Mới chỉ một năm không gặp mà đã như vậy rồi.
Vợ chồng bác cả có vẻ phát tướng, da dẻ hồng hào lắm, xem chừng đời sống cũng không đến nỗi nào. Mấy đứa con của họ cũng cao lớn hơn rất nhiều, trông cũng có vẻ biết suy nghĩ hơn.
Vợ chồng chú ba thì ngược lại, ai cũng mang dáng vẻ của người lo lắng quá độ mà trở lên khắc khổ. Tuy nhiên nhìn những vàng bạc đeo trên người họ, tôi nghĩ, cuộc sống của họ không thiếu thốn như vẻ bề ngoài.
Không giống bác cả kinh doanh nhà nghỉ, vợ chồng chú ba nghe nói rất ăn nên làm ra với việc buôn bán thịt lợn. Vậy tại sao họ lại tóp teo đi như vậy nhỉ? Ngay cả con cái họ cũng mang dáng vẻ y như thế.
Cũng giàu có không kém những người anh chị, cô út làm quán cơm chuyên phục vụ cánh lái xe đường dài, cơ ngơi không hề nhỏ.
Với đầu óc nhanh nhẹn của mình, cô càng làm càng lớn. Bố tôi đã hơn một lần nhắc đến, cô giàu nhất nhì vùng này kia, đúng là không ngờ tới.

________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro