Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bốn năm qua, chỉ có cô tư là có lên thành phố thăm mẹ và con gái vài lần, vì vậy những đổi thay của gia đình cô tôi rõ hơn một chút.
Lép vế hơn anh chị em, vợ chồng cô an phận với những vựa cây ăn quả, chăm lo cho những đứa con của mình có điều kiện tốt nhất để học. Ngô và Khoai cũng có vài lần lên thành phố, vì vậy tôi cũng quen thuộc với chúng hơn.
Cái sung túc, no đủ của gia đình cô không lồ lộ như những người khác. Nó kín đáo qua từng lời ăn, tiếng nói, cử chỉ của mấy đứa nhỏ. Từ 3 năm trước, tôi đã không còn phải trợ cấp cho gia đình cô nữa.

Những người anh, em họ khác chỉ kín đáo gửi sự tò mò qua những cái nhìn về phía tôi, trừ Lúa, do quen thân nên bế Sắn - đứa em gái út đến làm bạn với tôi cho đỡ buồn.
Cô nhóc nép sát vào chị, chỉ đưa đôi mắt đen láy tò mò đánh giá tôi. Trông nó hay hay đến độ tôi không kìm được mà vươn ngón tay chọc chọc vào đôi má bầu bĩnh của nó.
Thấy vậy, nó càng rụt sâu người lại, giấu biến khuôn mặt vào mái tóc chịu gái khiến tôi bật cười khi nhớ đến dáng vẻ lần đầu tiên gặp mặt của Lúa. Đúng là chị em một nhà!
Đang trêu đùa hăng say với cô nhóc, khoé mắt tôi liếc thấy một sự việc, niềm hứng khởi không thể duy trì được nữa. Hơi hất cằm về phía cô gái lạ mặt, tôi nhỏ giọng bảo Lúa:
- Đưa Sắn đây , em giải quyết cho chị vụ này.
Lúa hiểu ý ngay lập tức, trao cô bé trong tay cho tôi và nhanh chóng bước lại phía đó. Chẳng biết cô nhỏ nói gì mà cô gái kia vội vàng cười trừ, giao chiếc điện thoại trong tay cho Lúa.
Lúa thực hiện thao tác xoá ảnh nhanh chóng, khi trở lại còn mang theo cô gái đó nữa.
Không đợi tôi lên tiếng, cô gái đó cười toe toét khi đến trước mặt tôi:
- Em chào chị, em là fan ruột của chị đấy ạ!

Thì ra là một người hâm mộ, trông cô ta cũng tầm 16-17 tuổi rồi, chỉ không biết tại sao lại có mặt trong nhà thờ họ vậy.
Thấy được vẻ nghi ngờ của tôi, Lúa vội lên tiếng:
- Chị ấy là Linh, bạn gái của anh Tôn đó chị.

Tôi nhìn cậu trai có mái tóc vàng khè đứng sau bác cả, lại nhìn bạn gái của cậu ta, trong đầu thoáng hiện lên bóng dáng mơ hồ của thằng nhóc hôm nào, lòng thấy vô thường quá thể.
Không còn gì để nói nên tôi chỉ còn cách nhạt nhẽo trả lời:
- Ồ!
Ngay sau đó, cô út dắt tay một bé gái khoảng chín, mười tuổi bước đến, vô tình đẩy Lúa sang một bên, đưa tay bẹo má Sắn một cái, cô cười khanh khách với tôi:
- Mấy năm không gặp, cháu đã lớn như vậy rồi. Bộ phim nào của cháu cả nhà cô cũng xem hết đó. Con Cún nhà cô hâm mộ chị Mai lắm, nhắc cháu suốt ngày thôi.
Tôi nhìn có bé, có chút cảm giác mơ hồ với đôi mắt to đùng không chớp của nó.
- Chào chị đi con, chị Mai của con đó.
Cô út giật mạnh cánh tay con gái khiến nó ngơ nhác một lát mới mở miệng, giọng ngắc ngứ:
- Em chào chị.
Tôi mỉm cười với nó, rồi thấy ánh mắt của nó treo ngược lên trên. Nghĩ ngợi một lát bèn đưa tay tháo chiếc nơ đính pha lê trên đầu xuống:
- Cho em chơi.
Con nhóc vui mừng dán cứng tầm nhìn vào thứ lấp lánh trong tay tôi. Tuy nhiên, do vẫn bị mẹ túm chặt, nó không nhận ngay mà chần chừ thấy rõ. Tôi kiên nhẫn chờ nó đấu tranh tâm lí xong, độ khoảng một phút sau đó, lòng yêu thích chiến thắng tất thảy, nó mím môi vươn bàn tay không bị nắm đến chiếc nơ cài đầu:
- Em xin!

_________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro