Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc gặp gỡ sau màn chào hỏi lẫn nhau được rời vào trong nhà. Tôi bế Sắn, nấn ná đi sau cùng, khi bước vào phòng thì thấy dì Quỳnh đang lựa quà cho từng người có mặt.
Dì ta rất chu đáo, trước chuyến đi cả tuần đã rất cẩn thận hỏi ý kiến từng người trong nhà cho khoản quà cáp biếu họ hàng. Bà và bố dĩ nhiên rất hài lòng về sự rộng rãi đó. Tôi để cho dì ta tự quyết.
Những món quà mới lạ và độc đáo do dì ta khổ công lựa chọn lấy lòng được tất cả mọi người, vì vậy nhóc Quyền cũng được truyền tay hết người này đến người khác trong một thứ tình cảm dạt dào. Cu cậu có vẻ rất khoái tỷ về những sự mến thương đó.
Tôi nhìn quanh, tìm một chỗ ngồi thích hợp, chợt một cô bé đứng dậy, tươi cười nói:
- Em ngồi đây đi, để chị vào buồng lấy cái ghế khác.
Tôi nhận ra đó là cô con gái út của bác cả, tên là Tình thì phải. Không đợi tôi trả lời, cô bé đã bỏ đi, chỉ một lát sau đã quay lại với hai chiếc ghế dựa khác, một cho Lúa và một cho mình. Tôi cảm ơn cô ta rồi ngồi xuống.
- Em đi đường có mệt không? Đưa bé Sắn cho chị một lát đỡ mỏi tay.
Tình nói, sau đó rất khéo léo đón lấy con nhóc trong tay tôi, trông bộ dạng hai chị em có vẻ rất quen thuộc, tôi cũng không nói gì.
- Lần này mọi người về lâu không em?
Cô nhóc tiếp tục lên tiếng.
Thấy cô ta niềm nở như vậy, tôi bèn vui vẻ chuyện trò.
- Bà và bố em tính ở một tuần.
- Vậy công việc của em sắp xếp ổn chưa? Ở lâu vậy có được không?
- Cũng tạm, không có vấn đề gì.
Tình với lấy đĩa trái cây trên bàn, mời tôi một câu, rồi lấy một quả vải, bóc vỏ cẩn thận cho Sắn ăn.
- Em nếm thử đi, toàn trái cây trong vườn cô tư đấy, xem có khác với mua trên thành phố hay không.


Càng nói chuyện, cảm tình tôi dành cho cô bé càng tăng. Một người khôn khéo thực sự, khác hẳn với những thành viên còn lại trong gia đình của mình. Tình bằng tuổi tôi, cũng vừa nhận giấy báo nhập học của trường huyện. Nói chuyện với cô ta rất thoải mái, quan tâm vừa phải nhưng không có cảm giác tọc mạch chuyện riêng tư. Hơn nữa, do quen thuộc với hoàn cảnh, như vô tình như cố ý nhắc nhở tôi đôi điều cần để tâm để chung sống hoà bình với mọi người.
Lần này tôi không phải lo lắng việc tiếp đãi, dì Quỳnh thành thạo những việc đó sau bao năm tổ chức các buổi tiệc lớn nhỏ. Dì ta tỏ rõ vị thế của một nữ chủ nhân trong gia đình, chủ chi toàn bộ cho bữa cơm buổi chiều gồm nguyên một con bê thui và những món hải sản tươi sống.
Không còn thói quen lôi kéo tôi bàn bạc nữa, giờ đây, trong tay dì ta cực kì dư dả, không còn giống như vài năm trước. Tôi cũng chẳng rỗi hơi mà xen vào việc của dì ta. Đây bốn là những việc thuộc vào phạm trù trách nhiệm của dì ta kia mà, cứ để họ tự bày vẽ thì hơn.

Tôi bồng Sắn đi dạo quanh nhà một lượt, vừa đến cửa nhà sau thì một giọng nói vẳng đến:
- Chú hai lấy được thím đúng là tốt số, ăn nên làm ra hẳn, chẳng như cái của phá gia kia.
Một giọng nói khác hưởng ứng:
- Đúng đấy, bỏ đi biệt như vậy, con cái cũng chẳng quan tâm, làm đàn bà kiểu gì thế không biết.
- Ấy, nhỏ tiếng thôi.
- Em nói sự thật mà, con Mai nó cũng biết nghĩ rồi, phải biết điều sai lẽ phải chứ. Thím Quỳnh này làm người được, người ta nói rồi, làm mẹ kế nào có dễ, gặp phải đứa gớm ghê càng khó sống, mà nó cũng không phải đứa hiền lành gì....
Tôi đứng nghe, từ đầu đến cuối, bà ta không lên một tiếng vào hùa hay biện giải, tuy nhiên tôi vẫn không kìm được mà bật cười.

_____________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro