Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bữa cơm đoàn viên diễn ra rất vui vẻ, tuy nhiên tôi vẫn nhạy cảm phát hiện vài ánh mắt thiếu thiện cảm dành cho mình, mặc dù đã được họ cố ngụy trang.
Coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, tôi vẫn tỏ ra như thường, còn rất hứng thú học cách dỗ con nhóc Sắn từ sự truyền dạy nhiệt tình của Lúa.
Câu chuyện trên bàn cơm rất sôi nổi, từ việc làm ăn đến việc con cái, ai cũng tôn vinh giá trị con người của mình. Ngồi nghe vui vẻ nhất chắc không ai khác ngoài bà. Đối với bậc lão thành, không còn gì vui hơn khi biết được cháu con ngày càng ấm no, sung túc.
Ngồi cùng mâm với tôi là mấy chị em gái, Tình, Khanh - con gái cả của chú ba, Cún, Lúa và đặc biệt có thêm nhóc Sắn. Ngoài ra còn có Linh và một cô bé con người hàng xóm.
Vì bằng tuổi nhau, mấy cô bé chuyện trò rất sôi nổi, tò mò đủ thứ tin đồn nhảm trong giới showbiz rồi yêu cầu tôi chứng thực hay lắng nghe Lúa kể chuyện về thành phố, nói nhộn nhịp hơn ở đây gấp trăm lần.
Tôi thấy mình quá già cỗi so với những tâm hồn trẻ trung phơi phới này, vì vậy bèn đặt hết sự chú ý vào nhóc Sắn. Không được bao lâu sau, nhóc Quyền ở đâu mò tới, tỏ ra ghen tị một cách rõ ràng với đứa em họ lạ hoắc này.
Không còn cách nào khác, tôi bèn kiên nhẫn bóc hết con tôm nõn rồi bón cho nó- việc mà từ trước tới nay, tôi chưa bao giờ làm.
Kể cũng lạ, đối với đứa em trai cùng cha khác mẹ này, tôi không có nhiều tình cảm cho lắm, nhìn nó chỉ thấy không ghét cũng chẳng quý. Quyền giống mẹ hơn là giống bố về ngoại hình nhưng tính nết thì chẳng biết giống ai. Tôi chưa thấy đứa nào nghịch như nó.
Chắc là giống mấy cậu nhóc nhà bác cả.
Chỉ được một lát, nó lại lon ton chạy đi tìm mẹ, vì thế tôi được yên thân.
Đang ăn cơm thì Linh đứng dậy, chạy vụt ra ngoài, khi trở lại, khuôn mặt tái xanh tái xám như có vẻ gặp chuyện nghiêm trọng gì đấy. Tôi cũng không quan tâm nhiều, bế nhóc Sắn đã ăn no căng về phòng bày trò hai chị em cùng chơi.
Vì có cô nhóc này nên một tuần ơi quê đối với tôi không đến nỗi tẻ nhạt lắm.
Chơi riết với Sắn tôi bắt đầu đâm ra quý trẻ con, việc mà từ trước đến nay, không hề nằm trong phạm trù nhận thức của tôi.
Tôi bế cô bé đi dạo quanh tất cả các trung tâm mua sắm lớn quanh đó, mua cho nó cơ man nào là quần áo, giày dép và những đồ chơi điệu đà. Con nhóc cũng quấn tôi thấy rõ.
Tôi nghĩ mình có thể chơi với bé cả ngày được.
Lúa có chút ghen tị khi địa vị bị đe doạ, tuy nhiên vốn biết tôi cũng chẳng dễ dàng gì bèn cắn răng nhường em út cho tôi sở hữu vài hôm.
Thấy tôi quý Sắn như vậy, ai gặp cũng bông đùa một câu:
- Bảo dì đẻ cho đứa em gái mà chơi.

Tuy nhiên tôi chỉ cười trừ. Còn sắc mặt của dì Quỳnh thì không được tự nhiên cho lắm. Một buổi tối, chợt bố tôi lên tiếng:
- Em mình thì không lo, sao con chẳng bao giờ bế thằng Quyền vậy?

Tôi liếc nhìn ông, sau đó đảo mắt quanh nhà, thấy lạ là dì Quỳnh hôm nay không có mặt trong phòng khách. Suy nghĩ một chút liền hiểu, dì ta có lẽ to nhỏ gì đó với bố, tuy nhiên lại làm ra vẻ mình vô can, nên không xuất hiện trong trường hợp khó xử này.
Khôn đấy, nhưng khéo quá hoá ụng mất rồi.
Tôi lật người trên võng, thong thả trả lời:
- Nó có chịu yên lặng cho con bế bao giờ đâu.
Sau đó, chẳng ai nói với ai điều gì nữa.

______________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro