Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửa hàng của vợ chồng cô út khá lớn, nằm chình ình ngay ven con đường quốc lộ, trong gara luôn đầy các xe cộ đủ các trọng tải mà tài xế thì đang dùng cơm.
Hôm nay dự cảm có điều bất thường lên những người làm cứ đứng ngồi không yên. Ngay khi thấy một đoàn ô tô con đỗ xịch trước biển hiệu thì có một người nhanh nhẹn chạy vào báo với ông chủ. Tôi bước xuống xe nhìn cơ ngơi của cô út một lượt lòng thầm lên tiếng khen ngợi.

Người đàn ông tên Kiên - chồng cô út vẫn dáng vẻ không lấy gì làm đường hoàng, rõ ràng rất chột dạ khi thấy đoàn người xuất hiện ngoài cửa. Ông ta nói thầm vào tai người bên cạnh cái gì đó thằng nhỏ chạy biến đi chỉ muốn lúc sau đã thấy phóng xe máy hướng vào trong làng. Lúc ấy ông ta mới cười giả lả:
- Các anh, có chuyện gì mà đầy đủ ban bệ vậy, vào trong nhà uống nước đã.
Tôi híp mắt nhìn về phía thằng nhóc vừa biến mất, cười khẩy một cái sau đó theo chân những người đàn ông vào trong phòng.
Khi đã yên vị xong đâu đấy, không để ai lên tiếng, tôi gật đầu với vị luật sư, bảo ông ta nói chuyện.
- Theo quy định của pháp luật....

Lão Kiên càng nghe càng đờ người ta không ngờ tội của mình lại nặng đến thế. Chỉ là đánh cho con vợ già vài cái, nhà ai mà chẳng thế, đến lượt lão lại phải đi tù. Lại còn luật ly hôn nữa chứ cứ theo những điều mà người luật sư đã nêu, nếu bỏ vợ, lão không những chẳng được gì lại còn phải bồi thường, đã vậy lại còn phí nuôi con. Chỉ vì lão trót thích một người đàn bà khác không phải vợ của mình. Đây là cái bộ luật quái quỷ gì vậy? Nhìn những gương mặt lạnh lùng chĩa về mình, lão toát hết mồ hôi hột, run rẩy đọc lại tờ đơn tố cáo một lần nữa "Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam...."
Vụ việc còn chưa ngã ngũ thì bên ngoài có tiếng ồn ào, thì ra là mẹ và anh em của lão đến. Nhìn vẻ mặt vững tâm hẳn của lão tôi nhếch môi khinh thường, chẳng giúp ích gì được đâu, ông bạn ạ.
Dẫn đầu là một người đàn ông khoảng 70 tuổi nhăn nheo như một quả mướp đắng sắp lìa cuống. Theo sau ông ta là bốn người đàn ông trung niên, người nào cũng có nét hao hao nhau với những người còn lại. Sau rốt là mấy người thanh niên được thừa hưởng khuôn mặt nhọn hoắt của những thế hệ đi trước.
Vị luật sư lại trình bày lại một lần nữa khi mấy người đàn ông đến sau an vị ở chỗ ngồi. Câu cuối cùng vừa dứt, cả căn phòng chợt rơi vào sự im lặng trân trối, trong lòng ai cũng rõ ràng lão chồng sai bét ra và dính dáng đến pháp luật đâu phải chuyện đùa.
Rốt cục, gừng càng già càng cay ông lão mướp đắng thở dài một hơi sau đó là màn nhận lỗi dài lê thê với trưởng họ. Như tỉnh khỏi cơn mê, lão Kiên cũng méo mó nhận hết lỗi lầm về mình, còn hứa từ nay sẽ sửa đổi không bao giờ tái phạm nữa.

Với sự hòa giải của chủ tịch xã- vị cán bộ đại diện cho các cấp chính quyền,  vị anh trai của cô Út liếc nhau, cuối cùng bác cả lên tiếng:
- Chuyện này để gia đình chúng tôi trở về bàn bạc lại và hỏi ý kiến cô ấy. Nếu cô ấy tha thứ cho chú thì là cái tốt, ai cũng muốn mọi việc êm xuôi. Còn không..... -bác cả cố ý dừng lại sau đó mới nói tiếp- đây cũng là chuyện của hai vợ chồng chú, bọn anh cũng không thể nói nhiều.

Tôi vốn im lặng từ đầu đến cuối, không gây chú ý nên chẳng ai hỏi đến, nghe bác cả nói vậy tôi thấy mình cũng nên có đôi lời:
- Người kia đâu? Chú cho tôi gặp cô ta một lát.

______________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro