Chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi phớt lờ những cái nhìn xung quanh, lặp lại một lần nữa:
- Kẻ muốn sinh con trai cho chú đấy.
Vì bố, bác cả và chú 3 không lên tiếng, vì vậy chẳng ai có tư cách hạch hỏi một con nhóc như tôi.
Cố ý đổi một chiếc mũ rộng vành và đeo một chiếc kính mát đề phòng những rắc rối không cần thiết nên chưa ai lên tiếng đến thân phận của tôi lúc này.
- Đúng đấy!
Bố nói, tỏ rõ thái độ ủng hộ cho tôi.
Ở trong nhà có lục đục nhau thế nào nhưng trước mặt người ngoài gia đình phải là một khối, đoàn kết mới có sức mạnh mà. Rõ ràng bác cả và chú ba cũng ý thức được như vậy nên không do dự gật đầu hưởng ứng. Vì vậy 5 phút sau, đứng trước mặt tôi là một người phụ nữ khoảng 30 tuổi, có chút nhan sắc và đôi mắt lá răm đen láy như trải qua rất nhiều sự đời.
Tôi chỉ nói với bà ta 2 câu:
- Có thai chưa?
Bà ta nhìn tôi một lát, bĩu môi nói:
- Đồ trẻ ranh.
Thoáng thấy vẻ chột dạ của bà ta, tôi khẳng định mọi chuyện vẫn còn cứu vãn được.
- Có hai lựa chọn, một là mang ông ta - tôi chỉ vào lão Kiên - về nhà mà nuôi, không được đem theo một đồng một cắc nào của cô tôi hết. Hai là biến khỏi đây ngay nếu không bà sẽ được vào nhà đá bóc lịch với nhân tình đấy.
Bà ta nghe vậy trợn mắt nhìn lão Kiên, bắt gặp thái độ lảng tránh của lão ta thì bù lu bù loa:
- Thế là thế nào? Anh Kiên? Anh nói với tôi những gì? Sao mọi chuyện lại thế này?
Tôi phẩy tay một cách mất kiên nhẫn:
- Hai ông bà giải quyết việc riêng đi, hiện tại chúng tôi không có thời gian nghe ông bà cãi vã.
Nói rồi tôi bỏ ra xe, theo bước chân là ông luật sư nọ.
- Cảm ơn ông! - Tôi nói, sau đó đưa cho ông ta một chiếc phong bì.
Ông ta chậm rãi nhận lấy, sau đó nở một nụ cười chuyên nghiệp:
- Không có gì, là may mắn của tôi.
Vừa lúc đó đó những người còn lại cũng ra ngoài, tất cả lên xe trở về để lại căn nhà đầy tiếng cãi cọ với những những người dân hiếu kỳ bu kín xung quanh.

Sáng hôm sau lão Kiên cùng với người cha mướp đắng của mình trịnh trọng đến cửa xin lỗi với bà thông gia và xin phép được đón cô Út về nhà. Bà không nói nhiều chỉ dặn dò hai vợ chồng tu chí làm ăn, lo cho con cái học hành đến nơi đến chốn. Cô út vẫn còn mặt nặng mày nhẹ nhưng đã dắt con theo chồng về nhà. Trước khi bước ra cửa, chợt cô Út ngoái đầu lại nhìn tôi một cái, khẽ gật đầu rồi quày quả bước đi. Vụ việc tuy có ầm ĩ hết làng trên xóm dưới nhưng cũng lắng xuống rất nhanh. Tình thoảng ghé thăm mấy bà cháu, từ cô bé tôi biết dân làng đã lưu truyền một câu nói: "con gái nhà họ Đồng, không bao giờ được đánh!"

__________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro