Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau một tháng nghỉ ngơi tôi lại sẵn sàng cho những thử thách mới, hiện tại từ diễn xuất tôi bắt đầu tìm hiểu về lĩnh vực người mẫu, bắt đầu một công cuộc lấn sân sang con đường chuyên nghiệp. Trước đây tôi cũng từng thử qua vai trò người mẫu nhí tuy nhiên với mục tiêu trở thành một vedette, tôi còn phải cố gắng nhiều. Gặp lại ông bạn thân đang phất như cờ sau một thời gian xa cách, tôi không do dự mời anh ta một chầu bia đến khi say mèm. Hơn 30 tuổi đẹp trai và thành công, thứ duy nhất Hùng còn thiếu chính là một người vợ. Tuy nhiên anh ta không hề tỏ ra vội vàng trong vấn đề lập gia đình, cặp kè với rất nhiều người đẹp nhưng chưa một lần mang ý định nghiêm túc. Được tin anh ta mới chia tay bạn gái, tôi hỏi mà chẳng để tâm:
- Lại sao vậy?
- Chán rồi chứ sao - anh ta khề khà - cũng chỉ đến thế mà thôi, đàn bà ai cũng thế cả.
Tôi nhếch môi cười khẩy, chấm miếng thịt bò cuốn lá cải vào bát mù tạt, sau đó nhai ngấu nghiến:
- Ai cũng vậy thì thay đổi làm gì?
Hắn dằn mạnh cốc bia xuống bàn, thẹn quá hoá giận:
- Con nít biết cái gì?

Tôi bĩu môi, liếc hắn một cái, vẻ khinh thường ta đây không thèm chấp. Hắn lai rai miếng thịt trâu sấy, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn cái quán bia vỉa hè đông đúc này, vẻ mặt rất là phởn phơ
Nhác thấy vài ánh mắt hiếu kỳ, tôi kéo cao cổ áo rồi kéo xụp mũ xuống trán, xong xuôi thì thò đũa sang đĩa ốc hấp. Hai người chuyển đề tài bắt đầu bàn tán chuyện khác:
- Vợ chồng xếp tổng ly hôn rồi à? Mới 5 năm thôi mà.
Tôi lên tiếng, nhớ lại cái bản nhạc ngủ ngốc thuở xưa, lòng có chút thoáng buồn.
Mạnh Hùng gật gù:
- Đúng rồi, nghe đâu gã ngoại tình. Vợ đẹp, con ngoan....
Nghe giọng tiếc hận của anh ta, tôi tò mò đoán:
- Vợ đệ đơn trước à?
- Ừ, dứt khoát lắm, ầm ĩ một thời gian đấy!
- Bồi thường có nhiều không?
Hùng nhìn tôi, trề môi coi thường:
- Người ta không thèm, chỉ mang hai con gái đi thôi.
Tôi lắc đầu, tiếc thay cho cô ta:
- Dại quá!
Anh ta nghe vậy thì ném cho tôi một ánh nhìn sinh vật hạ đẳng:
- Xin lỗi tình yêu, bà ta giàu hơn giám đốc của chúng ta không biết bao nhiêu lần, cần gì mấy đồng bạc ấy.
Tôi không cho là đúng:
- Ít cũng là tiền, đúng là lãng phí!
Hùng tợp một ngụm lớn bia tươi, phẩy tay một cách mất kiên nhẫn:
- Dẹp chuyện tiền nong đi.
Tôi gật đầu, cùng nâng ly rồi theo anh ta nói những chuyện được cho là thanh cao khác. Đúng là một tên khùng thiếu thực tế.

____________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro