Chương 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đến hẹn lại lên, mỗi tháng tôi sẽ tham gia buổi họp tổng kết ở Tổng bộ Phượng Hoàng một
lần - với bố.
Gặp nhau trong thang máy tôi giơ tay niềm nở chào hắn ta:
- Chú Long, đã lâu không gặp!

Anh ta bắt tay với bố, khẽ gật đầu với tôi rồi nói vài câu vô thưởng vô phạt trong thời gian đợi chờ. Chợt hắn ta quay sang tôi cười hỏi:
- Kì nghỉ thế nào?
Tôi nhún vai, vẻ không muốn nói nhiều thêm:
- Không tệ!
- Còn chú thì sao? Bao giờ mới để bà không phải cằn nhằn về chuyện lấy vợ nữa vậy? Lần trước gặp mặt, cháu đã thấy bà rất sốt ruột rồi đấy.

Hắn ta đáp trả lại cho tôi bằng cái nhún vai khi nãy. Vừa lúc đó cửa thang máy mở ra, còn anh ta bị bao vây bởi khoảng nửa tá thư ký và trợ lý đi vào phòng họp.
Lợi nhuận liên tục tăng dần đều mỗi tháng, những bản báo cáo tài chính làm hài lòng tất cả những người có mặt trong phòng. Tôi lâng lâng bay bổng khi biết được tiền bạc như nước đang không ngừng chảy về túi mình. Tâm hồn tràn ngập hạnh phúc khiến tôi dễ tính hơn hẳn, bắt gặp cái nhìn của người đối diện cũng không lấy thì làm phiền lòng, thậm chí còn nghịch ngợm đá lông nheo một cái. Long bình thản quay mặt đi chăm chú nhìn lên màn hình như không có việc gì. Tôi mặc kệ hắn ta vẫn vui vẻ vì cuộc đời quả là đáng vui.
Vẻ mặt hồng hào, bố rời khỏi công ty giọng nói rổn rảng:
- Hôm nay bên bà thằng Quyền có việc vui, con ghé qua nhé?
Bố luôn gọi bố mẹ dì Quỳnh như vậy trước mặt tôi. Ngẫm nghĩ một lát tôi bèn gật đầu, dù sao thì hôm nay cũng rảnh.

Ông bà ngoại của nhóc Quyền sống 1 tuổi già khá nhàn nhã với việc cho thuê vài ngôi nhà mặt phố. Khi chúng tôi đến, căn phòng khách đã chật kín người bởi những người anh chị của dì Quỳnh cùng gia đình của họ. Tôi đến đây không nhiều, mỗi năm khoảng vài bàn vào những lúc cao hứng.
Trong ấn tượng của tôi gia đình này khá là đông đúc với 9 người con. Tôi thậm chí không nhớ hết mặt mũi của những thành viên trong gia đình họ. Dì Quỳnh không phải người tốt số nhất trong đám anh chị em, nhưng là người giàu có nhất, tính theo hiện tại là vậy. Tôi là con riêng của bố cộng với tính tình có chút không được nhiệt tình cho lắm, vì vậy mỗi khi xuất hiện tôi không được quá chào đón, cũng không cảm thấy bị lạnh nhạt.
Bà Thái - mẹ dì Quỳnh, luôn cố gắng đối xử tốt với tôi bình đẳng giống như với những đứa cháu ruột thịt. Còn chồng bà thì ngoài những đứa cháu trai, không bao giờ quan tâm xem những đứa cháu gái của mình đang nghĩ gì.

Hôm nay, cậu út - em trai chỉ hơn tôi 2 tuổi của dì Quỳnh nhận được kết quả thi đại học. Việc cậu ta đỗ vào Học viện Cảnh sát khiến cả gia đình rất vui mừng, vì vậy mới có bữa tiệc này. Cả gia đình quây quần ăn uống, gặp mặt một bữa, thiếu duy nhất một dì năm đang định cư ở nước ngoài, còn lại đầy đủ cả 8 người con. Tôi trông đám con cháu chắt của nhà họ mà hoa hết cả mắt, thật khó để mà ghi nhớ tên tuổi của từng đây con người vào đầu.

________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro