Chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bà Thái có một tay nghề làm trứng vịt muối rất ngon, mỗi lần đến chơi bà ta không quên dành cho tôi khoảng hai tá trứng vịt muối về nhà ăn dần. Vài lần rồi quen tôi cũng không còn thấy khó xử mỗi khi bị tiếp đón một cách nhiệt tình như vậy nữa. Nhân vật chính hôm nay có vẻ không mặn mà lắm, luôn chúi trong phòng mặc cho bao nhiêu người gọi cũng không xuất hiện, đúng là cao giá quá thể.
Đang ngồi xem tivi chợt có tiếng gì Quỳnh vang lên từ dưới bếp:
- Mai giúp dì gọi cậu út xuống nhé, rồi chuẩn bị ăn trưa thôi.

Tôi liếc nhìn dì ta, không nói gì, chậm chạp đứng dậy rồi bước lên tầng. Gõ cửa ba lần mà trong phòng vẫn không có động tĩnh gì, tôi hơi bực mình không kìm được đưa chân đá một cái. Ai ngờ ngay lúc đó cánh cửa bật mở, cú đá của tôi giáng trọn và ống chân người mới xuất hiện. Thực ra tôi cũng không dùng sức mấy tuy nhiên vì đang đi giày mũi nhọn nên lực sát thương quả thực cũng có chút nặng đô. Tôi đứng ngoài cửa có chút ái ngại nhìn cậu nhóc nhảy lò cò quanh phòng cuối cùng ập xuống chiếc giường bừa bộn giấy trong đó. Ống chân anh ta tím dần, sau đó từ từ phồng lên, tôi nhấc chân bước vào phòng, khoanh tay trước ngực thông báo:
- Ông bà gọi cậu xuống ăn cơm!

Cậu nhóc xoa ống chân, mặt mũi nhăn lại một nhúm liếc tôi một cách ác liệt, môi mím lại như đang kìm nén vài tiếng mắng chửi. Vừa quay lưng chợt tôi để ý thấy mớ giấy tờ vung vãi từ trên giường xuống dưới sàn, sau đó lại nhìn mấy cây guitar ở trong góc phòng. Tưởng đóng cửa làm gì, hóa ra là sáng tác nhạc. Học Cảnh sát, sáng tác nhạc hai cái này hình như không liên quan đến nhau mấy. Rõ ràng con người này rất mâu thuẫn, tuy nhiên chẳng phải chuyện mà tôi quan tâm. Trên đời này đầy rẫy những con người lạ lùng mà, không thể ngạc nhiên mãi như vậy được.
Tôi vừa ngồi vào bàn thì có tiếng bà Thái vang lên lo lắng:
- Chân sao thế con?

Tôi ngoảnh mặt lại vừa vặn chạm phải cái liếc của cậu nhóc, tôi bình thản quay đi.
- Con bị ngã.

- Cẩn thận chứ, để mẹ xem xem, thật là...
***

Ngồi cạnh tôi là một đứa con gái, bố mẹ nó chắc là thứ sáu hay bảy gì đó. Nó có vẻ ngoài y hệt một đứa con trai quả thực chẳng tìm ra nét dịu dàng nữ tính nào cả. Không biết có phải vì không có mà nó đâm ra ghét những đứa con gái điệu đà như tôi hay không. Nó nhìn chiếc áo cổ sen màu sữa và chiếc váy Midi chấm đen của tôi rồi bĩu môi lườm nguýt. Tôi thấy vậy thì càng làm dáng đến độ nó tức quá hét toáng lên:
- Mày làm gì mà hất tóc hoài vậy? Đập hết vào mặt tao rồi!

Tôi nín cười, dài giọng:
- Xin lỗi nhaaaaaaa!

Nó rùng mình, vội kéo ghế xích ra thật xa, chỗ tôi trở nên thật rộng rãi, vì vậy tôi khoái tỷ vô cùng.
Xong bữa cơm lũ cháu gái từ 13 tuổi trở lên sẽ phải rửa bát. Tôi nhìn đống mâm bát chất đống trong mấy cái chậu, tỉnh bơ đứng dậy nói:
- Buổi chiều con có lịch, con xin phép đi trước.
Rồi trước những con mắt căm tức của lũ nhóc, tôi ung dung xách giỏ trứng, leo tót lên ô tô đi mất.

_______________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro