Chương 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi không ngờ, sau 8 năm, mình vẫn có thể gặp lại mẹ.
Sau khi ly hôn bà bỏ vào Sài Gòn từ đó không còn liên lạc gì nữa. Một năm gần đây tôi bắt đầu chú ý phát triển sự nghiệp vào phía Nam, mấy lần vào trong đó nhưng chưa từng gặp mặt. Hôm nay, đột nhiên bà xuất hiện trong phòng khách khiến tôi hết sức ngạc nhiên.
Bà già đi nhiều, không còn dáng vẻ mỹ miều như xưa, xem ra cuộc sống không được tốt cho lắm. Trông thấy tôi, bà ta đứng bật dậy nhìn chăm chú có vẻ rất xúc động. Đưa giỏ trứng cho Khanh, tôi ngồi xuống chiếc ghế đối diện bà ta, nhìn kỹ một lượt sau đó nhẹ nhàng lên tiếng:
- Mẹ!
Không khí chợt lâm vào ngại ngùng. Tôi lắng nghe những cảm xúc trong lòng, thấy thật lạ lùng là cảm xúc có thể bình yên như thế, tĩnh lặng như đối diện với một người qua đường.
- Mẹ về Bắc từ bao giờ?
Bà lảng tránh ánh mắt của tôi, có chút khô khan nói:
- Cũng được mấy ngày.
Chất giọng lơ lớ đặc sệt của người sống lâu trong Sài Gòn khiến tôi càng có cảm giác xa lạ.
- Hiện tại mẹ ở đâu?
Bà ta nghe vậy, liếc nhanh quanh phòng khách một lượt, tuy nhiên giọng nói vẫn khá bình tĩnh:
- Mẹ đang thuê phòng.
Tôi rất có kiên nhẫn, vì vậy cứ ngồi im chờ đợi, rốt cục bà ta cũng chủ động lên tiếng:
- Mấy năm này con sống có tốt không?
Tôi mỉm cười, trả lời rành rọt:
- Cũng ổn, mẹ thấy đấy, không đến nỗi nào.
Dường như có rất nhiều điều muốn nói nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu, bà ta cứ ngồi bứt dứt như thế. Tôi nhàn nhạt lên tiếng:
- Bố hiện tại là giám đốc công ty vật liệu xây dựng, con trai cũng được 4 tuổi rồi, có nhà lầu xe hơi, cũng tốt lắm.
Chợt nhận thấy mình như vậy cũng quá ác độc bèn chuyển đề tài:
- Mẹ gặp bà chưa?
Bà rầu rĩ gật đầu:
- Bà mệt nên về phòng nghỉ ngơi rồi.
Tôi nhìn đồng hồ, hơn 4 giờ chiều, bèn lên tiếng:
- Mẹ ở lại ăn tối nhé, đã lâu chúng ta không ăn cơm cùng nhau rồi.
Bà gật đầu, sau một lát yên lặng đột nhiên lên tiếng:
- Mai, mẹ tìm thấy ông ngoại con rồi.
Tôi ngước mắt lên, cực kì bất ngờ. Mẹ vốn là trẻ mồ côi, sao đột nhiên lại xuất hiện một ông ngoại? Không còn biết nói gì hơn, tôi ậm ừ lên tiếng:
- Vậy sao?
- Ừ, ông ngoại với cậu con vẫn còn ở trong Sài Gòn.
Hay thật, giờ tôi lại có thêm một người cậu nữa. Xem ra đội ngũ họ hàng của tôi ngày càng viên mãn đấy nhỉ?
- Ừm, ông và cậu khỏe không?
Mẹ liếc nhìn tôi, sau đó rời mắt đi:
- Ông hơn 60 tuổi, vẫn khỏe lắm, vẫn còn làm phụ hồ được.

_______________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro