Chương 61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi xiết chặt chiếc cốc trong tay, hơn 60 tuổi? Phụ hồ? Đó là khái niệm gì thế?
- Chắc cậu cũng vậy?
- Ừ - mẹ thong thả nói - Cậu và ông con làm phụ hồ, mợ gánh hàng rong, còn mấy đứa bé thì bán báo, đánh giày, nhiều nghề lắm!

Sau bữa cơm tối mẹ rời đi vào rất khuya. Tôi cố ý lơ đi nỗi khao khát trong mắt bà không lên tiếng giữ lại. Nhìn và thất thểu bước vào bóng đêm, tôi quyết cho bà một bài học trước khi đưa tay giúp đỡ. Bà ta cần tỉnh ngộ trước mới được, đưa tiền cho bà ta bây giờ chỉ khiến bà ta sa ngã hơn thôi. Dù sao cũng là mẹ ruột, tốt xấu gì tôi cũng nên có một chút trách nhiệm, không phải sao, nghe cứ có vẻ ngược đời!
Sau hôm đó tôi thấy lạ là bà không còn tìm đến tôi nữa. Đúng đến ngày thứ năm, mẹ xuất hiện bằng cách thức mà tôi không ngờ đến nhất, khác hoàn toàn với bộ dạng nghèo túng lần trước, bà thay đổi hoàn toàn, kiêu sa quý phái như một kẻ lắm tiền nhiều của. Bước xuống từ xe ô tô bà ta nhoẻn đôi môi đỏ chót của mình thành một nụ cười:
- Con gái!
Tôi liếc nhìn vẻ mất tự nhiên của bố và khuôn mặt sượng trân của dì Quỳnh phía đối diện, lòng thở dài, đúng là một cuộc gặp gỡ thế kỷ. Mẹ cài chiếc kính lên mái tóc uốn xoăn, hết sức tự nhiên lên tiếng:
- Xin chào, đã lâu không gặp!
Bố gục gặc đầu:
- Chào em!
Không khí chẳng vui vẻ gì, người cũ gặp người mới, vợ cả gặp vợ hai, đúng là không còn từ nào diễn tả nổi.
Mẹ ngồi xuống sopha, híp mắt cười nhìn cậu nhóc trong lòng dì Quỳnh:
- Là bé Quyền đấy à? 4 tuổi rồi phải không? Điển trai quá, giống bố như đúc ấy nhỉ.
Tôi thấy đôi mày dì Quỳnh nhăn mạnh, khoé môi giật không ngừng:
- Mọi người hay nói nó giống em hơn.
- Đâu nào - mẹ cao giọng- giống anh Mạnh nhiều chứ!
Bố chợt ho khan, hỏi vài câu với thưởng vô phạt nhằm khoả lấp đi cái đề tài vô duyên này.
Bà xuất hiện ngay sau đó, hơi ngẩn ra trước tình hình trong phòng, mẹ vội đứng dậy, chạy lại đỡ lấy và từ tay người hộ lí.
- Mẹ, hôm nay sức khỏe mẹ thế nào?
Bà giương đôi mắt đục ngầu lên nhìn một lát mới lên tiếng:
- Là chị Như đấy à?
Mẹ cười giòn tan, chất giọng lơ lớ nghe cực ngọt ngào:
- Vâng, mẹ ra ghế ngồi cho đỡ mỏi, đừng đứng như vậy.
Rồi chưa để bà ngồi vững, mẹ đã nói tiếp:
- Hôm nay thời tiết có chút oi, hơi khó chịu phải không mẹ? Con nghe ti vi dự báo, chỉ tối là có mưa thôi, khi đó sẽ mát mẻ hơn nhiều. Thời tiết Hà Nội độc quá, không như trong Sài Gòn.
__________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro