Chương 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bẵng đi một thời gian cứ gặp tôi là đi đường vòng, bọn họ lớn gan trở lại trong ngày liên hoan văn nghệ của trường. Vốn thứ tự lên sân khấu của tôi là trước Bảo Anh nhưng do Khanh sơ xuất chẳng hiểu sao lại làm rách trang phục biểu diễn của tôi nên phải đổi lại. Sự thay đổi vào phút chót này dĩ nhiên tôi không để vào trong lòng. Nhưng khi thấy Bảo Anh ngã chỏng chơ trước hàng ngàn khán giả do những viên đạn nhựa chẳng hiểu sao được rải đầy trên bục biểu diễn thì tôi ẩn ý liếc Khanh một cái.
Vốn tưởng con nhóc bày trò nhưng khi thấy hai dấu tay đỏ hồng in đậm trên gương mặt của hai cô nàng ABC thì tôi đã vỡ lẽ.
Thì ra mấy con nhóc định bày trò chơi tôi nhưng nhầm người, có lẽ Khanh 'đánh hơi' được điều gì đó nên kín đáo cứu tôi một bàn.
Tôi nên hiểu sao về cô nhóc này nhỉ?

Có vẻ năm nay không hợp với số mạng của Bảo Anh lắm, cô nhóc liên tục gặp sự cố. Buổi liên hoan cấp trường thì cũng thôi, dù sao cũng chỉ là quy mô nhỏ nhưng scandal khiến khán giả không ngờ tới cách đây một tuần thì nói thực là chú cô ta có là trùm sò của Colour cũng không thể cứu vãn tình hình. Nỗi oan Thị Kính của tôi bắt đầu như thế này.

Giờ giải lao tôi vào nhà vệ sinh giải quyết một trong ba việc khẩn của con người. Vì có cảm giác hơi muộn nên mới đi được nửa đường đã có chuông vào học. Tôi và Khanh chần chừ một lát nhưng vẫn quyết định đi tiếp, nhịn ăn nhịn uống thì được chứ nhịn đi vệ sinh thì đúng là tra tấn con người.
Nhà vệ sinh nữ vắng hoe, tôi và Khanh mỗi người vào một buồng, cùng ngồi ngẩn người vài phút. Đến khi cửa mở ra thì ở bồn rửa mặt xuất hiện thêm một người từ bao giờ, có lẽ là nghe tiếng cả nước nên Bảo Anh có chút giật mình, cứ ngẩn ra nhìn chúng tôi. Tôi ngửi mùi thuốc dày đặc trong không khí, lại nhìn mẩu đầu lọc cháy dở kẹp giữa những ngón tay của Bảo Anh, cũng ngạc nhiên không kém.

Chẳng ngờ một cô nhóc thoạt nhìn có vẻ ngoan hiền như Bảo Anh mà cũng dùng thứ này. Giới giải trí đúng là khiến nghệ sĩ chịu nhiều áp lực, nhất là với những người còn non trẻ như Bảo Anh, cô nhóc có hút thuốc để giải tỏa căng thẳng thì cũng hiểu được. Tôi không quá khắt khe về chuyện đó, trong thời kỳ khủng hoảng, thậm chí tôi còn tìm đến *ần sa kia mà, thuốc lá có là gì? Chỉ là có chút tiếc cho cô nhóc, mới mười mấy tuổi đầu, như vậy cũng có chút dại dột.
Thản nhiên vặn nước rửa tay, thái độ của tôi hết sức bình thường như chẳng gặp phải chuyện gì đặc biệt. Khanh còn có vẻ bình thường hơn tôi, chuyện đó cũng chẳng có gì đáng để khắc ghi. Tuy nhiên khi đọc bài báo viết về lối sống xa đoạ của giới học sinh cùng tấm ảnh minh họa mà chỉ thoạt nhìn cũng có thể nhận ra là cô nhóc Bảo Anh đang hút thuốc trong nhà vệ sinh, thì tôi thật sự giật mình.

Chuyện này vỡ lở ra sự nghiệp của Bảo Anh coi như đi đứt. Có thể một thời gian sau người ta sẽ quên đi nhưng hiện nay cô bé sẽ không thể lên sân khấu được nữa. Bài báo lại chỉ đích danh như vậy, có muốn lấp liếm cũng không được. Bảo Anh mới chỉ 15 tuổi điều này lại càng làm cho sự việc thêm nghiêm trọng. Đây quả là một vết nhơ trong cuộc đời của một nghệ sĩ.
Đúng như tôi dự đoán, bộ văn hóa vào cuộc ngay sau đó. Vài năm nữa còn có những vụ án nghiêm trọng hơn thế này nhiều, cảnh nóng, clip s*x nhan nhản trên mạng mà có bị gì đâu. Nhưng trong những năm này, việc một nữ ca sĩ tuổi teen hút thuốc cũng khiến cho dân tình phát sốt lên, như thế có thể thấy dân phong còn rất chất phác.
Đúng là đi đêm lắm có ngày gặp ma, qua bài học này tôi lại càng tự nhủ phải cẩn thận hơn trong việc quản lý hình ảnh cá nhân và khống chế hành động nơi công cộng. Chỉ cần một sự việc nhỏ thôi cũng tiềm ẩn bao nguy cơ không thể tưởng tượng nổi. Hồ sơ cá nhân của tôi vẫn còn sạch sẽ lắm.

_______________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro