Chương 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi chẳng hề liên tưởng việc này một cách sâu xa nên khi bắt gặp ánh mắt hằn học của Bảo Anh trong công ty tôi chẳng hiểu gì cả.
- Mày nhớ đấy, tao không quên đâu!
Cô nhóc nói rồi quay lưng bỏ đi thẳng.
Tôi còn tưởng cô ta shock quá hoá điên nhưng chợt nhận ra khi nghĩ đến một khả năng. Không phải cô ta cho rằng tôi là tác giả của bức ảnh đó chứ? Xin lỗi cuộc đời, tôi chẳng dỗi hơi đến mức ấy đâu. Nhưng trừ tôi ra, tựa hồ ai cũng tin là vậy. Vốn nổi tiếng không ưa nhau nên khi cô ta bị hại kẻ tình nghi không ai khác ngoài tôi - con bé Ban Mai khốn khổ. Cả công ty bắt đầu dành cho tôi những ánh mắt đề phòng, đồng nghiệp không còn thân thiết như trước, chỉ có Mạnh Hùng thì thái độ vạn năm không đổi.
- Có sao đâu, cho nó một bài học cho bớt kiêu căng cũng được. Tuổi trẻ mà sai lầm một chút có sao đâu.
Tôi nghiến răng nói lại một lần nữa:
- Cháu không làm!
Hắn ta nhún vai, vẫn cắm mặt vào máy tính:
- Vậy thì là ai?
Tôi nhíu mày, ừ, là ai nhỉ? Nghĩ đơn giản thì là một papazazzi tình cờ chộp được ảnh. Còn suy luận theo một chiều hướng nghiêm trọng hơn, là một hành động có chủ ý, một hòn đá ném hai con chim. Xem kết quả đi chẳng phải cả tôi và Bảo Anh đều bị tổn thất đó sao, ai mà có đầu óc thần sầu như thế, tính toán đến bực này thì quả là thiên tài. Vớ vẩn quá! Đến tôi cũng không thể tin tưởng được, tôi bị đau bụng thì sao nằm trong sự tính toán của người khác được cơ chứ. Vậy thì chỉ có khả năng thứ ba, đó là mèo mù vớ cá rán, chắc người chụp ảnh cũng không ngờ tới hành động đó của mình có thể đả kích đến tận 2 người của công chúng - tôi và Bảo Anh. Chủ ý của họ chỉ là kiếm một đề tài cho báo chí, tôi chỉ là một kẻ xui xẻo khi đau bụng vào đúng lúc ấy mà thôi.
Đúng vậy, đó là khả năng lớn nhất.
Nhưng vấn đề là, người đó là ai?

Tôi cắt tấm ảnh trên báo, trở lại hiện trường một lần nữa. So sánh góc chụp thì chỉ có thể là ba căn buồng phía đối diện bồn rửa mặt mà thôi. Lấy căn buồng tôi đã từng sử dụng nằm trung tâm cánh cửa hai bên trái phải vừa vặn là ba căn buồng đó. Chẳng trách Bảo Anh cũng nghĩ như vậy. Nhưng một thắc mắc khác chợt nảy ra trong đầu khiến tôi ngẩn ra, đó có phải là hôm hút thuốc duy nhất của cô ta không? Không thể hỏi thẳng thân chủ được, chắc chắn cô ta sẽ nghĩ mình đang bị khiêu khích nếu tôi lên tiếng.

Tựa người vào bồn rửa, xâu chuỗi lại các sự kiện, tôi muốn biết vì đâu mà cô ta chắc chắn rằng, bức ảnh được chụp đúng vào hôm đó. Thứ nhất là thời gian, 1 ngày có vẻ là khoảng cách hợp lý, tôi không nghĩ có người rén hàng' trong một thời gian lâu. Bắt gặp cô nhóc hút thuốc hôm thứ sáu, thứ bảy thì có bài báo, khả năng bức ảnh được chụp vào hôm đó thật. Vẫn chưa được thuyết phục lắm, lẽ nào manh mối chỉ có thế? Tôi nhìn bức ảnh như muốn xuyên qua nó mà tìm ra một điểm đáng nghi.

Góc chụp này khéo thật đấy, trước gương phản chiếu toàn bộ khuôn mặt của kẻ bị theo dõi, còn kẻ bấm máy thì chẳng thấy tăm hơi đâu. Đồng phục của trường thì của đứa nào chẳng thế, không thể dựa vào trang phục để suy đoán rồi. Chợt một thứ thu hút sự chú ý của tôi, Bảo Anh vốn là một đứa có phong cách khá diêm dúa và thích dùng phụ kiện, nhất là bờm tóc. Và theo bờm tóc mỗi ngày, cổ tay trái cô ta bao giờ cũng thắt một chiếc khăn lụa có hoa văn đồng bộ như thế.
Hình như tôi đã hiểu ra vấn đề rồi!

Lúc đó, vì có dừng mắt tại bàn tay của cô ta hơi lâu, nên ấn tượng cái khăn lụa có hoa văn thổ cẩm được thắt nơ bướm ở cổ tay cô ta tôi vẫn còn nhớ được. Trong ảnh, tuy có hơi bị mờ, tuy nhiên tôi vẫn nhận ra màu sắc đặc trưng của nó. Cả cái bờm tóc bản to có bông hoa tua rua từ thổ cẩm chính hiệu nữa.
Ra là vậy!
Bây giờ thì tôi có thể chắc chắn thời gian Bảo Anh bị phục kích rồi. Đúng hôm đó chứ không sai.
Lúc đó ngoài tôi, cô nàng đó thì chỉ còn có Khanh mà thôi. Hình như Khanh vào buồng kế bên tôi thì phải. Tuy nhiên ở bên nào thì tôi đã không để ý rõ, lẽ nào là cô bé?
Một cảm giác lạ lùng dâng lên khiến bàn tay tôi đặt trên bệ rửa trở lênh lạnh dần. Mọi chuyện quá trùng hợp khiến tôi không muốn nghĩ xấu cũng không được.
Buổi tối, trên bàn ăn, tôi kín đáo quan sát cô ta, càng nhìn càng thấy vẻ lặng lẽ của cô ta rất nguy hiểm. Giống như con rắn nấp sau bụi cỏ, chẳng biết lúc nào sẽ lao ra, đớp cho con mồi một cái.
Lại nhớ về vụ văn nghệ lần trước, càng thấy cô nhóc này không đơn giản. Dù mục đích của cô ta có là gì thì bên cạnh có một cười tẩm ngầm tầm ngầm như vậy, chỉ nghĩ đến thôi cũng lạnh gáy.
Lỡ cô ta có ý xấu trong lúc tôi không hề đề phòng thì sao?
Sau bữa cơm, Khanh không lên phòng ngay như mọi hôm mà nán lại phòng khách.
Tôi xem một chương trình Ti vi giống như bình thường vẫn làm vậy, chợt cô ta lên tiếng:
- Chị, có phải chị chụp ảnh Bảo Anh không?
Tôi nhìn cô nhóc, trong đầu suy tính thật nhanh, cô ta sao lại hỏi như vậy? Mục đích là gì? Có phải nhận ra tôi đang nghi ngờ nên Khanh tìm cách lấp liếm?
Tôi nên trả lời thế nào?
Thấy cô ta hỏi thẳng như vậy tôi cũng quyết định không vòng vo nhiều:
- Chị tưởng là em?
Khanh lắc đầu:
- Không phải là em - im lặng một lát, cô nhóc nói tiếp- ngoài chúng ta ra, trong phòng vệ sinh lúc đi còn một người khác.
Tôi ngẩn ra, ngớ ngẩn hỏi:
- Ai?
Khanh lắc đầu, nhíu mày đáp:
- Khi đó cánh cửa khép hờ, em chỉ nhìn thấy một góc của chiếc giày thôi.
- Ở đâu?
- Từ cửa vào là buồng thứ 4.
Tôi mường tượng lại một chút, nhớ ra ngay đó là buồng bên phải căn buồng tôi đã sử dụng.
Tôi có chút thất vọng hỏi lại:
- Chỉ nhìn thấy giày thôi à?
Khanh gật đầu, từ đó không nói thêm gì nữa.
Vụ việc vẫn còn rất mù mờ, tôi chẳng biết có nên tin lời Khanh hay không, có hết cô bé không nói dối.
Vậy chứ nhân vật bí ẩn thứ 4 đó là ai?
Manh mối lại chỉ là một góc của đôi giày, nghe chẳng có tý hi vọng nào.
Dù sao thì Khanh vẫn còn đáng nghi lắm.

_____________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro