Chương 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi chuyện sáng tỏ khi sáng thứ hai, chúng tôi tình cờ gặp 2ABC ở hành lang. Cả hai bên vốn chỉ định nguýt nhau một cái rồi vòng qua nhưng đột nhiên Khanh đứng sững lại, chăm chú nhìn cô nàng ABC có mái tóc nhuộm màu hạt dẻ.
- Chị, kẻ còn lại hôm đó là Thùy Dung lớp 10A1 đấy!
- Là đứa nào?
- Đôi giày màu hồng ấy, em nhận ra vết lẹm của ngôi sao trên mũi giày.
*Chú thích:

Abecedarian( abc): ngu ngốc

Tôi nhìn bóng lưng cô nhóc tên Thùy Dung đó, tâm trạng chênh vênh không thôi. Tôi và cô ta ai mới là ABC nhỉ, chắc chắn không phải cô ta rồi, vậy chỉ còn....
Con gái bây giờ sao đứa nào cũng nguy hiểm thế?
Tôi chỉ kịp nhận ra cô ta không phải là kẻ bị đứt gân chân dạo đầu năm. Tôi chẳng có ý định giải thích cho Bảo Anh, chúng tôi chẳng coi nhau quan trọng đến nỗi, phải thanh minh sự trong sạch của bản thân với đối phương.
Chỉ cần biết thủ phạm là ai để đề phòng là được rồi.
Qua vụ việc lần này, tôi chợt nhận ra, quanh mình không thiếu những kẻ khôn ngoan. Thuỳ Dung là một, Khanh cũng không hề đơn giản như vẻ bề ngoài. Óc quan sát nhạy bén đến từng chi tiết như vậy đâu phải ai cũng làm được.
Tôi kể mọi chuyện với Mạnh Hùng anh ta cũng ngạc nhiên chẳng kém khi nghe xong.
- Cái vụ án nhà vệ sinh này cũng li kì khúc chiết đấy chứ nhỉ? Lắt léo đến vậy đúng là một kì tích.
Gật đầu đồng ý, chẳng đợi tôi lên tiếng, anh ta đã nói tiếp:
- Nữ sinh bây giờ cũng âm mưu, dương mưu đến khiếp. Cháu cũng bớt tỏ ra nguy hiểm đi, lần này sáng mắt ra chưa, chẳng phải vẫn rơi vào sự sắp xếp của người khác hay sao?

Lần đầu tiên tôi chẳng muốn phản bác lại giọng điệu mỉa mai của anh ta, mà có muốn cũng chẳng được. Không thể phủ định rằng lời hắn ta khá là chỉ lý. Xưa nay, từ những lý do chủ quan tôi vẫn luôn cho mình là hơn người mà, giờ thì hay rồi, có đau mới nhớ lâu mà, may là trời vẫn thương, chưa khiến tôi sứt đầu mẻ trán đấy.
- Thế giờ tính sao?
Anh ta hỏi.
- Chưa biết, có lẽ để quan sát một thời gian xem sao!
- Ừ, để ý một chút.
Tôi nhìn dáng vẻ không mấy tin tưởng được của Hùng, ngạc nhiên khi thấy nỗi lo lắng hằn sâu trong mắt hắn. Tên này, rốt cuộc thì vẫn là một người bạn cũng coi như tốt.
Vụ việc cứ như vậy dần bị chìm vào quên lãng, Bảo Anh cũng là một đứa kiên cường, dù bị chỉ chỏ hay bàn tán thế nào cũng vẫn đi học đầy đủ, hơn nữa thành tích còn đáng để hơn xưa. Thuộc 5 top đầu khối của trường, ngay khi kết thúc hạn phạt lại xin cấp phép đi biểu diễn. Với tuổi đời như vậy mà đã làm được như thế quả thực tôi phải nhìn cô ta với một con mắt hoàn toàn khác.
Đã không còn là cô nhóc mặc váy công chúa trắng muốt oà khóc bên cây đàn piano năm xưa nữa rồi.
***
Cách 5 năm, một lần nữa tôi lại bước qua cánh cổng bề thế nhà họ Hoàng tham gia tiệc đại thọ của ông lão đó một lần nữa.

5 năm qua mối quan hệ mà hai gia đình thiết lập được không còn ở mức xã giao thông thường nữa mà phát triển lên một tầm cao mới. Hiện tại ngoài công việc làm ăn trên thương trường của những người đàn ông, những người phụ nữ trong gia đình cũng đã thân quen hơn nhiều.
Lễ vật lần này là hai cây nhân sâm hảo hạng do dì Quỳnh chuẩn bị, cũng coi như sang trọng. Chúng tôi không cần người tiếp đón như lần trước mà tự đi thẳng vào sảnh tặng quà rồi ai đi tìm bạn của người ấy, rồi tán gẫu.
Ông cụ vẫn rất quắc thước, chẳng khác 5 năm trước là mấy, đã 85 tuổi rồi đấy.
Vừa trông thấy tôi, ông bèn vẫy lại gần:
- Sao dạo này không thấy cháu đến chơi?
- Cháu đang ôn thi, chúc cụ bách niên giai lão, phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn!
Ông cụ cười khà khà, ra chiều vui vẻ lắm. Vừa lúc đó, có một người khách bước đến, tôi bèn lui sang một bên đứng cạnh Long, hơi huých vào cánh tay hắn một cái.
- Chú, dạo này đi đâu mà mất tích vậy?
Hắn ta nhàn nhã thọc tay vào túi quần, đủng đỉnh trả lời:
- Khảo sát công trình trong Đà Nẵng.
Khi tôi nghe vậy thì sáng mắt lên xác nhận:
- FOREVER?
Hắn ta nhếch miệng, ánh mắt lấp lánh như cười:
- Xem ra nắm bắt thông tin cũng nhanh nhỉ?

Tôi gần như muốn nhảy lên vì hưng phấn. Nếu nói 'Phượng Hoàng' khiến anh ta đứng vững trong tổng bộ, thì 'Forever' sẽ làm nên tên tuổi của Hoàng Long trong giới xây dựng.
Dù được chính ông nội lựa chọn làm người thừa kế đế chế 'Phượng Hoàng' nhưng giữa một rừng thiên tài xung quanh, anh ta đã phải cố gắng thật nhiều. Cũng không thể phủ nhận điểm xuất phát của hắn cao hơn người bình thường rất nhiều, nhưng vì thành công hắn cũng đã có lần phải đổ máu.
Ví dụ như lần cách đây 2 năm, khi đó công trường phía tây Phượng Hoàng xảy ra sự cố sập giàn giáo đúng lúc anh ta đang khảo sát ở đó. Chẳng biết xui xẻo thế nào mà giữa bao nhiêu người như vậy, chỉ có anh ta là bị nứa rơi trúng người. Phần đầu có mũ bảo vệ thì không sao nhưng bị gãy mất một bên tay và mẻ một cái xương sườn.
Vụ đó khiến anh ta nằm viện cả tháng trời.
Hay việc ăn ngủ ngoài công trường khiến anh ta đen đúa và phủ kín râu ria hệt như một gã công nhân thực thụ. Đừng trông bộ dạng bảng bao của anh ta lúc này mà lầm tưởng. Chẳng giống những vị giám đốc suốt ngày cavat, cặp da khác, anh ta là bị giám đốc tôi thôi nhất mà tôi biết.
Giai đoạn đầu ai cũng phải trả giá mà, ngay cả tôi cũng phải ăn gió nằm sương ngoài trường quay đến độ cảm lên cảm xuống đó thôi. Huống chi người làm xây dựng, một ngành mới nghe là đã thấy vất vả rồi.

Kiếp trước, tôi gặp anh ta lúc đang ở trên đỉnh cao của sự nghiệp. Đúng là khác xa so với buổi đầu cố gắng như vậy. Chợt cảm thấy hắn ta như vậy chân thực hơn, cũng dễ tiếp cận hơn nhiều. Hiện tại, giữa chúng tôi là một tình bạn đúng nghĩa, tình bạn của của những kẻ ngang hàng.
Để tình bạn này ngày càng thắm thiết, tôi quyết định lại theo chân anh ta kiếm tiền trong Đà Nẵng.^^
___________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro