Chương 1: Chỉ huy quan khóc trong lòng nàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Chỉ huy quan khóc trong lòng nàng

editor: yanayuki

"Bác sĩ Cố!"

Cố Vi Lan đang ở trong khoang điều trị chữa bệnh cho các quan binh chi viện, lúc này Cao phó quan thấn sắc gấp gáp từ bên ngoài tiến vài: "Bác sĩ Cố, mời cô ngay lập tức theo tôi đến khoang chính!"

Thấy bộ dáng khẩn cấp của Cao phó quan, Cố Vi Lan cũng không nói nhiều, cởi bao tay, quay đầy đem các hạng mục công việc bàn giao cho đồng sự, cầm lên hộp y tế đi theo Cao phó quan ngồi lên một chiến hạm khác.

Xuyên qua cửa khoang điều khiển, Cố Vi Lan thấy chiến hạm đang phóng nhanh qua không gian của vũ trụ tinh.

"Là khoang chính ở tiền tuyến có trục trặc gì sao?"

Địa Ngục Tinh là vùng đất biên giới của đế quốc Liên Bang, hàng năm gió lốc, biên phòng thường xuyên có ngoại vực tới xâm phạm, nơi này cũng là khu vực được chỉ huy bởi quan chỉ huy Ứng Ngộ của đế quốc Liên Bang.

Mà Cố Vi Lan là trợ lý khiêm bác sĩ của Ứng Ngộ, đi theo Ứng Ngộ xuất chinh hai năm, sớm đã thành thói quen nhìn thấy các xung đột chiến tranh tại Địa Ngục Tinh,

"Không phải." Cao phó quan lắc đầu nói, "Quan chỉ huy đã xuất binh chỉ huy đánh tan tiền tuyến quân của tinh hệ Ám Vưc."

Cao phó quan nói tiếp: "Là quan chỉ huy xảy ra chuyện. Quan chỉ huy bị thương, từ khi kết thúc vẫn luôn ở trong trang thái hôn mê, tôi sợ sẽ xảy ra vấn đề nên cũng không dám để người khác tới gần, trực tiếp đến đón bác sĩ Cố."

Cố Vi Lan có thể lý giải nỗi băn khoăn của Cao phó quan, bởi vì cấp trên của cô không chỉ là quan chỉ huy của đế quốc Liên Bang, mà còn là một ma mị cấp cao phân hóa người.

Mà Cố Vi Lan sở dĩ trở thành bác sĩ riêng của Ứng Ngộ, lý do lớn nhất có lẽ là... cô từ khi cong rất nhỉ đã được căn cứ thực nghiệm lựa chọn, cùng tiến vào quân bộ với Ứng Ngộ, cùng Ứng Ngộ sinh hoạt trưởng thành.

Kể từ sau khi Ứng Ngộ từ mị ma phân hóa người trưởng thành, tổng thống Liên Bnag liền hạ lệnh đem xóa bỏ ký ức của Ứng Ngộ, đưa hắn vào quân bộ rèn luyện.

Từ đó trở đi, Cố Vi Lan chỉ có thể thấy Ứng Ngộ thông qua tinh báo (báo chí) ở đế quốc Liên Bang.

Nguyên bản cho rằng hai người cứ như vậy sẽ không còn cơ hội gặp lại, thẳng cho đến hai năm trước, Cố Vi Lan lại một lần nữa được chọn trở thành bác sĩ của Ứng Ngộ.

Sở dĩ cô được chọn làm bác sĩ là bởi vì cô so với những người khác hiểu biết hiều hơn về mị ma phân hóa người.

Nửa giờ sau, chiến hạm đến lãnh địa vũ trụ EC-06.

Vì tránh bị quấy nhiều, Cố Vi Lan yêu cầu Cao phó quan cùng những người khác ở bên ngoài chờ, một mình cô tiến vài khoang nghỉ ngơi của Ứng chỉ huy quan.

Mới vừa đi vào, Cố Vi Lan liền ngửi được mùi máu tanh, khác hẳn với mùi vị bình thường mà cô quen thuộc.

Cố Vi Lan lập tức đem hộp y tế đi về nơi có mùi máu.

Cô nhìn thấy người đang nằm trên khoang nghỉ ngơi, trên người còn đang mặc khôi giáp bị tổn hại. Có thể là do thương thế quá nặng, Cố Vi Lan lại có thể nhìn thấy bộ phận đặc thù trước kia khác với con người của Ứng chỉ huy quan, lúc này mọc ra hai sừng.

Gạt đi tóc ngắn trên trán, làn da trắng mỏng của người đàn ông lộ ra, ngũ quan tinh tế rõ ràng, mơ hồ có thể nhìn thấy mạch máu lộ ra dưới làn da tinh tế.

Cố Vi Lan đơn giản nhìn một lần, phát hiện thấy sống lưng có vết thương, hơn nữa còn có máu lam chảy xuống.

Nhiệt độ cơ thể hắn lạnh băng, tốc độ đập của trái tim so với người thường cũng chập hơn chút.

Cố Vi Lan ngồi xuống bên cạnh, đem Ứng Ngộ kiểm tra toàn bộ rồi từ trong hộp y tế lấy ra thuốc đặc thù cùng ống tiêm tiêm vào mạch máu màu xanh lam của hắn. Nam nhân đang bất tỉnh bỗng nhiên mở mắt, gân cánh tay nổi lên một cách dị thường.

Cặp mắt màu đồng, thâm thúy lại nguy hiểm như mãnh thú săn mồi, nhìn thẳng Cố Vi Lan.

Cố Vi Lan thậm chí còn không kịp phản ứng, giây tiếp theo, uống tiêm trong tay bị bóp nát, cả cơ thể Cố Vi Lan đẩy mạnh.

"Ứng chỉ huy quan..."

Cố Vi Lan muốn đánh thức ý thức của Ứng Ngộ, dưới tình thế cấp bách muốn bắt lấy vị trí trí mạng sau cổ của hắn, khi cánh tay vươn ra lại bị bàn tay người đàn ông bắt được, hắn bóp chặt động mạch cổ tay cô, lực ngón tay đi xuống, chỉ cần cô dám lộn xộn một chút liền bị bóp đến vỡ mạch máu.

Cố Vi Lan bị đè ở trên khoang nghỉ ngơi, ngẩng đầu thấy được sừng của hắn dần trở thành đỏ thẫm, kia rõ ràng là...

Phản ứng thời kỳ nhạy cảm của mị ma phân hóa người!

Cô thế nhưng lại đúng lúc gặp được dịch cảm kỳ phát của Ứng Ngộ...

Mà tay của cô vẫn đang bi bóp chặt, căn bản không thể ra ngoài gọi cho Tinh Điện.

Nhìn hầu kết người đàn ông sắc bén, Cố Vi Lan khẽ liếm đôi môi khô khốc, có chút gian nan mà hô lên: "chỉ huy quan, tôi là Cố Vi Lan..."

Nghe thấy âm thanh, Ứng Ngộ đang cầm tay cô bỗng thả lỏng, nheo đôi mắt lại, mê mang nhìn chằm chằm đôi môi xinh đẹp của Cố Vi Lan, bắt chước cô mở miệng: "Vi Lan?"

Cố Vi Lan toát mồ hôi lạnh gặt đầu.

Mong rằng gia hỏa này có thể thanh tỉnh một chút.

Nhưng Cố Vi Lan không tưởng được chính là, giây tiếp theo, Ứng Ngộ đột nhiên ôm cô, đầu vùi vào cổ cô, giống như chú chó lớn đang cảm thấy không an toàn.

Cố Vi Lan khiếp sợ nhìn một màn như vậy...

Chỉ huy quan với thân hình cao lớn ghé vào trên người cô, vai rộng lớn run rẩy, mơ hồ còn nghe được tiếng khóc truyền đến. Cố Vi Lan mới phản ứng, Ứng Ngộ đang khóc trong lòng cô.

"Vi Lan, Vi Lan."

Ứng Ngộ nũng nịu vừa khóc vừa gọi tên cô, khác với bình thường vừa ngang ngược vừa bá đạo mà dùng thanh âm mà Cố Vi Lan không quen thuộc, vừa đáng thương lại ủy khuất gắt gao ôm cô không buông.

Càng khoa trương hơn chính là, phía sau hắn lại mọc ra một cái mị ma đuôi.

Cái đuôi kia thật xinh đẹp, đầu đuôi lại có hình trái tim nho nhỏ tinh tế.

Thừa dịp Cố Vi Lan đang phân tâm, hắn lấy đuôi đảo quanh quấn lấy đôi chân Cố Vi Lan, lại nước mắt lưng tròng mà cầm lấy cằm cô, lên án: "Anh rất nhớ em, rất rất nhớ em. Vi Lan, anh không cho phép em rời đi..."

Cố Vi Lan thật khó mới có thể hợp nhất Ứng Ngộ bình thường lạnh nhạt với Ứng Ngộ trong cảm kỳ làm một. Lời "chỉ huy quan" vừa chuẩn bị phát ra liền đổi thành "Ừng Ngộ", cô nhẹ nhàng gọi hắn "Ứng Ngộ... em biết rồi, anh buông em ra được không?"

"Không buông"

Ứng Ngộ cố chấp dùng đuôi cuốn lấy cô, đôi mắt ẩm ướt nhìn cô, giống như làm nũng, cặp sừng trên đầu mềm đi, giống như lấy lòng mà cọ vào cổ Cô Vi Lan biểu đạt sự yêu thích của hắn.

"Anh Muốn Vi Lan vĩnh viễn ở bên cạnh anh."

Cố Vi Lan ở căn cứ thực nghiệm nghiên cứu mị ma phân hóa người trong nhiều năm, biết rõ đây chỉ là thủ đoạn của mị ma mê hoặc con người. Cô gỡ đuôi hắn ra, nhưng không được, lại còn bị cái đuôi tà ác kia trói tay lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro