Chương 2: Kỳ dịch cảm phát tác.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Kỳ dịch cảm phát tác.

editor: yanayuki

"..." Cố Vi Lan cúi đầu nhìn đôi tay đang bị trói chặt của mình, chậm rãi thở ra, cố gắng lấy bình tĩnh khuyên hắn: "Nếu bị như vậy em không thể xử lý miệng vết thương cho anh được, Ứng Ngộ, anh trước thả em ra được không?"

"Nhưng mà không ôm anh sẽ thấy khó chịu."

Ứng Ngộ khụt khịt, rõ ràng đang chủ động siết chặt Cố Vi Lan, nhưng lại như là sợ cô đẩy ra rồi vứt bỏ, toàn bộ hốc mắt phiếm hồng, vội vàng ôm cô: "Bảo bảo, anh rất khó chịu, em ôm anh được không..."

Cố Vi Lan bị ôm đến choáng váng, nhưng khi nghe được lời hắn nói bỗng chốc trở nên ngây dại.

Là cô nghe nhầm sao?

Cô nhớ rõ ký ức khi còn nhỏ của Ứng Ngộ đã bị Liên Bang xóa mất, vì cái gì...

Hắn ở trong thời kỳ dịch cảm lại gọi nhũ danh của cô...

Cố Vi Lan bỗng nghe thấy âm thanh rất nhỏ, trì độn mà lấy lại tinh thần, sau đó liền nhìn thấy Ứng Ngộ không nhận được trấn an của cô như bị kích thích, ủy khuất như sắp khóc.

"Anh..." Cố Vi Lan đối mặt với một cấp trên như vậy. thật sự là trở tay không kịp, không biết phát nên làm gì.

Ứng Ngộ vốn dĩ nước mắt sắp trào ra, lại không thấy cô dỗ mình, dùng sức đền ép lại cánh môi đang run rẩy, rốt cuộc ức chế không được mà khóc ra thành tiếng, như là thực sự bị khi dễ.

Nước mắt cứ từng giọt từng giọt chảy ra, rơi xuống cả trên mặt Cố Vi Lan khiến cô bị một màn hoang đường này dọa sợ, toàn thân trở nên cứng đờ, một lúc sau mới hé hé miệng: "Ứng Ngộ... anh ngoan nào, đừng khóc."

Ứng Ngộ vẫn khóc thút thít: "Bảo bảo, ôm."

Vì để trấn an cảm xúc của hắn, Cố Vi Lan chỉ có thể lấy đôi tay đang bị đuôi hắn trói vòng qua hắn, ôm lấy lưng nhẹ nhàng vỗ về: "Em ôm anh, anh đừng khóc nhé."

Cảm xúc của Ứng Ngộ như thủy triều, không thể hòa hoãn ngay được, cái đuôi trái tim thực bá đạo mà trượt xuống dưới quấn lấy cô.

Sau đó...

Hắn vùi đầu vào cổ cô, khóc trong lòng cô.

Cố Vi Lan muốn đẩy ra mà không được, đến khi phản ứng lại đã thấy quân trang đã bị tên mị ma nào đó lột bỏ...

Cố Vi Lân nửa đêm bị khó thở mà tỉnh lại.

Cô chậm rãi mở to mắt, phát hiện bản thân vẫn bị tên đàn ông nào đó dùng tư thế bá đạo ôm trong ngực, hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Bên tai vang lên âm thanh nhỏ nhẹ mà kỳ quái, Cố Vi Lan quay mặt nhìn về hướng hắn... Ứng Ngộ đang nằm nghiêng, cái đầu ỷ lại tựa vào hõm vai cô.

Hắn đang ngủ rất sâu giấc, nhưng cánh tay ôm cô vẫn rất chặt, ngón tay thỉnh thoảng còn cào một chút, bộ dáng giống như không có cảm giác an toàn.

Mà điều khiến Cố Vi Lan dở khóc dở cười chính là, Ứng Ngộ lại còn hơi chu miệng, giống như... chỉ cần cô đưa ngón tay là hắn có thể mút ngon lành.

Ứng Ngộ khi còn khi thực nghiệm gặp sai lầm nên lưu loại chút di chứng, khẩu dục kỳ cũng là di chứng ở thời điểm đó...

Ý trên mặt chữ, năng lực biểu đạt biểu hiện hết trên môi, thích gặm thích hôn, do đó sinh ra khoái cảm thích ỷ lại. Hắn sẽ đối với vật nào đó hoặc người nào đó ỷ lại, một khi mất đi liền sẽ lo âu, bất mãn, cũng sẽ khóc nháo để biểu đạt ủy khất của mình.

Nhưng mà, bệnh trạng khẩu dục kỳ này lại xuất hiện trên người vẫn luôn có vẻ ngoài trầm ổn, cấm dục của chỉ huy quan khi đã trưởng thành,

Cố Vi Lan đã tìm hiểu về mị ma dịch cảm kỳ phát tác, ở tình huống bình thường, Ứng Ngộ sẽ tỉnh táo trong ngày thứ hai.

Cô cũng không xác định Ứng Ngộ sau khi tỉnh lại thấy hắn và cô cùng nằm trên một chiếc giường sẽ có phản ứng như thế nào, nên quyết định đứng lên trước vẫn hơn.

Động tác Cố Vi Lan rất nhẹ mà đêm bàn tay Ứng Ngộ đang ở trên eo cô lấy ra, lại nhẹ nhàng nâng đầu đặt ra khỏi hõm vai mình. Cánh mũi Ứng Ngộ bỗng nhiê khẽ nhúc nhích, kết hầu cũng động hai cái, rõ ràng là biểu hiện của chuẩn bị khóc.

Trước khi hắn phát ra tiếng, Cố Vi Lan liền cúi đầu xuống, nhẹ nhàng mà cẩn thận chạm vào môi hắn.

Khuôn mặt nam nhân anh tuấn sắc bén, sau khi được cô trấn an, đuôi mắt và ấn đường cũng theo đó mà giãn ra.

Chờ đến khi hô hấp của hắn dần dần khôi phục ổn định, cô mới dần rời môi.

Thời điểm xuống rường, thân thể Cố Vi Lan dừng lại hai giây, nhặt lại quân phục rơi dưới đất, đi vào khoang trong rửa mặt rồi mặc lại quần áo chỉnh tề.

Ngón tay dừng lại trên dấu vết trên cổ một lúc, rồi lại đem cổ áo kéo lên cao nhất, đem dấu vết che lại rồi mới đi ra ngoài.

Thân thể Cố Vi Lan vốn không khỏe, nhưng do cô theo quân bộ huyến luyện từ bé khiến tố chất thân thể cũng dần trở nên tốt hơn. Cho nên lần này cũng không đến mức cô không chịu được.

Cố Vi Lan đem hộp y tế kiểm tra một chút, đi đến bên giường trong khoang tiếp tục xử lý vết thương cho Ứng Ngộ.

Cũng may lần này Ứng Ngộ cũng không có lại ầm ĩ, trừ bỏ ngẫu nhiên trong lúc ngủ mơ muốn thân mật với cô còn đâu phần lớn thời điểm đều ngoan ngoãn tùy ý cô đụng chạm.

Nửa giờ sau, Cố Vi Lan thu hồi lại hộp y tế rồi đi ra ngoài khoang nghỉ ngơi.

Lúc này, chiến hạm đã quay về điểm tập kết trên Liên bang đế quốc nhất tinh.

Cố Vi Lan chuẩn bị tâm lý để đến quân bộ tiếp nhận thẩm vấn, chỉ là cũng không nghĩ tới, nghênh đón cô lại là người đàn ông trung niên mặc trường phục tơ lụa vàng...

Là cha Ứng Ngộ, người đứng đầu gia đình quý tộc tại Liên bang đến quốc nhất tinh, Ứng công tước.

Cố Vi Lan lấy lại tinh thần bước đến gần: "Ứng công tước."

Ứng công tước mang theo ánh mắt dò xét nhìn Cố Vi Lan, chậm rãi gật đầu hỏi: "Nó thế nào rồi?"

"Tôi đã xử lý xong vết thương cho Ứng chỉ huy, trước mắt không có trở ngại gì ạ." Cố Vi Lan ngừng lại một chút, quyết định thẳng thắn trước thẩm vấn của Ứng công tước, "Tối hôm qua, Ứng chỉ huy quan vì miệng vét thương nhiễm khuẩn khiến cho kỳ dịch cảm phát tác."

Nghe vậy, Ứng công tước chạm rãi nheo mắt lại: "Cô ở bên nó cả đêm?"

Cố Vi Lan gật đầu: "Đúng vậy."

Ứng công tước yên lặng nhìn cô một lát, mở miệng: "Cố trợ lý đi cùng ta."

Cố Vi Lan đi theo Ứng công tước vào khoang chỉ huy, nhìn qua cửa sổ khoang có thể nhìn thấy được những ngôi sao xa xôi mà lãng mạn. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro