CHƯƠNG 3: ĐEM NGƯỜI PHỤ NỮ ĐÓ TÌM RA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: Yanayuki

...

Cố Vi Lan đứng ở trước bàn làm việc, nghe Ứng công tước cùng trung tâm thực nghiệm của đệ nhất tinh trao đổi qua điện thoại. Đại khái qua hơn mười phút, Ứng công tước cuối cùng cũng ngắt điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn về phía Cố Vi Lan.

"Trợ lý Cố, ta hy vọng cô có thể giấu Ứng Ngộ việc cô giúp nó trải qua kỳ cảm."

Cố Vi Lan cũng không hỏi lý do, chỉ là mở miệng Ứng công tước: "Cao phó quan cùng mọi người trong phi thuyền đều tối hôm qua chỉ có tôi tiến vào khoang nghỉ ngơi của chỉ huy quan."

Ngụ ý là, chỉ có cô giấu Ứng Ngộ cũng vô dụng.

"Cái này cô cứ yên tâm, ta sẽ cho người xử lý tốt chuyện này. Ta vừa hỏi qua giáo sư Bạch Lạc, mị pha phân hóa người sau khi thanh tỉnh sẽ quên đi quá trình cũng như sự việc khi dịch cảm kỳ phát, điều này hẳn trợ lý Cố cũng hiểu rõ chứ."

Cố Vi Lan trầm mặc một lát, trả lời: "Tôi hiểu ạ."

Ứng công tước sau khi nghe được đáp ứng của cô cũng đứng dậy: "Vậy chuyện kết thúc ở đây."

...

Sáng sớm ngày hôm sau, Ứng Ngộ tỉnh lại trong nhà riêng của mình.

Từ trên giường ngồi dậy, Ứng Ngộ đã khôi phục được trạng thái ngoại hình con người. Hắn nhăn mi lại, khuôn mặt lạnh lùng mơ hồ lộ ra chút không vui.

Tuy rằng không có ấn tượng hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng Ứng Ngô đối với thân thể của mình cùng phản ứng bản năng vẫn hiểu rõ, hắn biết dịch cảm kỳ phát của hắn phát tác, hơn nữa thân thể cũng đã xảy ra quan hệ...

Vào thời điểm khi dịch cảm kỳ phát, nếu không có người nào giải giúp hắn thì cơ thể hắn sẽ phải trải qua loại tra tấn kinh khủng, không thể tỉnh táo nhanh chóng như này được.

Ứng Ngộ gọi điện cho Cao phó quan, nhận được đáp án khiến hắn không vừa lòng, mang theo một thân áp suất thấp vào phòng tắm.

Sau khi tắm nước lạnh, Ứng Ngộ dùng khăn tắm quấn nửa thân dưới đi xuống tầng.

Đúng lúc này, cửa lớncũng được mở ra.

Cố Vi Lan thường xuyên tới đây giúp hắn chuẩn bị bữa sáng.

Cô thể hiện giống như trước. Nếu Ứng công tước đã yêu cầu cô phải giấu diếm Ứng Ngộ chuyện dịch cảm kỳ phát của hắn là do cô giải, cô sẽ làm đúng bổn phận một trợ lý, hoàn thành tốt công việc của mình mà không nghĩ nhiều.

Còn chuyện Ứng Ngộ muốn xử lý chuyện này như thế nào là chuyện của hắn.

Cho nên, dù là đã xảy ra quan hệ, Cố Vi Lan vẫn như cũ mà đến làm bữa sáng cho hắn, chắm sóc tốt cho cuộc sống hàng ngày của vị cấp trên này.

Nhưng ngoài ý muốn chính là, Ứng Ngộ hôm nay lại dậy sớm như vậy.

Cố Vi Lan từ huyền quan đi vào, đúng lúc thấy Ứng Ngộ dựa vào cạnh cửa phòng bếp, ngưởng cổ uống nước, dọc theo cổ là đường cong cùng kết hầu nhô lên, cùng với đôi chân rất dài, khiến cả thân ảnh hắn trở nên hút mắt vô cùng.

Đến khi Ứng Ngộ chuyển mắt nhìn tới, Cô Vi Lan kịp thời thu hồi ánh mắt, cùng với robot gia đình là Già Lan nói mấy câu rồi mới đi qua.

"Chỉ huy quan đã đỡ hơn chút nào chưa?" Cố Vi Lan mang các nguyên liệu nấu ăn tươi mới vào nhà bếp, thuận miệng hỏi vết thương trên người Ứng Ngộ.

Ứng Ngộ khẽ nhăn mi tâm, ánh mắt mang chút tìm tòi nghiên cứu, đánh giá Cố Vi Lan, tùy ý đem bình nước rỗng cho cô: "Chỉ là vài vết thương ngoài da thôi."

"Dù vậy vẫn nên thay thuốc." Cố Vi Lan vào lúc hắn xoay người mà nhắc nhở: "Đợi lát nữa ngài dùng xong bữa sáng, tôi sẽ giúp chỉ huy quan đổi thuốc."

Ứng Ngộ không tỏ ý kiến gì, xoay người lên tầng thay quần áo.

Bữa sáng Cô Vi Lan chuẩn bị đều là những món Ứng Ngộ thích ăn. Cô chờ thời điểm hắn dùng xong bữa, tâm trạng tốt để phối hợp cùng cô, lúc này mới đem hòm thuốc mở ra, tại phòng khách thay thuốc cho Ứng Ngộ.

Đổi xong thuốc, Cố Vi Lan chú ý tới quân trang trên người Ứng Ngộ, áo sơ mi không cài nút trên cùng lộ ra hầu kết.

Cô cẩn thận đi lên tầng lấy cà vạt quân trang, nghiêm túc giúp hắn thắt lại, đồng thời báo cáo lịch trình trong ngày cho hắn.

"Hôm nay 9 giờ rưỡi sáng, quan chỉ huy có lịch đến La Cung để gặp liên bang tổng thống, buổi chiều 2 giờ quay lại bộ chỉ huy trung tâm tham gia hội nghị, sau đó..."

Cô còn chưa nói xong bỗng nhiên im bặt, vởi vì Ứng Ngộ đang đè lại đầu ngón tay đang thắt cà vạt giúp hắn của cô.

Cô sửng sốt một chút, phát hiện Ứng Ngộ không biết đã nhìn mình từ lúc nào, hiện tại hắn đang cúi đầu nhìn chằm chằm cô.

Ánh mắt Ứng Ngộ cũng không có kèm theo bất kỳ cảm xúc nào, nhạt nhẽo cấm dục như thường lệ, khiến cho cô không thể liên tưởng vị Ứng chỉ huy quan trước mặt với Ứng Ngộ trong dịch cảm kỳ phát là cùng một người.

Cố Vi Lan nhìn đến đôi môi mới ngày hôm qua hôn cô đang mở ra, nói chuyện với cô: "Trợ lý Cố, đem người phụ nữ tối qua cùng ta phát sinh quan hệ tìm ra cho ta."

Cố Vi Lan: "......"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro