CHƯƠNG 4: KHÔNG CHUẨN BỊ KẸO CHO TÔI SAO?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: Yanayuki

...

Cố Vi Lan ngẩn người, nửa ngày sau mới phản ứng lại, trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt nửa ngày mới xác định chính mình không có nghe nhầm.

Cố Vi Lan không thể không rút ngón tay khỏi tay hắn, khẽ hắng giọng khụ khụ hai tiếng nói: "Chỉ huy quan còn nhớ tối hôm qua xảy ra chuyện gì sao?"

"Dịch cảm kỳ của ta phát tác, các người tìm ai đến giải?"

Cố Vi Lan hiểu được, Ứng Ngộ là từ thân thể xáy ra biến hóa mà biết được bản thân trải qua dịch cảm kỳ phát tác.

Cô trầm mặt vài giây, nói: "Chuyện này tôi cũng không rõ lắm."

Rốt cuộc cô cũng chỉ là quân y trong hạm đội lại là trợ lý sinh hoạt của hắn, đãi ngộ cùng thái độ của Ứng Ngộ với cô không giống với nhóm người Cao phó quan. Nếu Cao phó quan bọn họ không nói thật, cùng với việc cô nhất quyết không nói thì hắn sẽ không biết chuyện.

"Vậy cô đi tra xem." Ứng Ngộ ném xuống lời này, tay nhẹ nâng cằm cô lên, có ý nhắc cô sửa lai cà vạt cho hắn. Vẻ mặt nghiễm nhiên đợi Cố Vi Lan hầu hạ mình.

Cố Vi Lan: "......"

Tâm tình cô phức tạp vô cùng, nhưng vẫn duỗi tay một lần nữa đem cà vạt của hắn đeo lại chỉnh tề.

Đồng thời buồn bực mà mắng thầm...

Hắn muốn cô tự tra chính mình?

Vậy thì muốn tra như thế nào...

Còn có, gia hỏa này là đem cô trở thành trợ lý vạn năng sao?

Loại chuyện như thế này cũng muốn giao cho cô làm...

Dù vậy, Cố Vi Lan vẫn như trước điều khiển tinh hạm, Ứng Ngộ lười biếng dựa vào một bên ghế phụ điều khiển nghe trợ lý AI báo cáo công việc.

Sau khi đến La Cung, Cố Vi Lan đem văn kiện đã chuẩn bị từ trước kết nối với trí não quang biểu của Ứng Ngộ, cùng hắn tiến vào La Cung.

Trong khi Ứng Ngộ đi chính điện để gặp Liên bang tổng thống, cô đến phòng tiếp khách ngồi trên ghế vừa chờ vừa xử lý công việc.

Cố Vi Lan đi theo bên người làm trợ lý cho Ứng Ngộ được mấy năm, tự nhận đối với cảm xúc của cấp trên mình có biến hóa cũng nhận biết được ít nhiều. Giống như hôm nay Ứng Ngộ mới từ chính điện của Tổng thống đi ra, liền trực tiếp dừng mọi công việc, đồng thời ngắt kết nối trí não quang biểu của hắn, rồi cùng hắn ngồi trên tinh hạm rời khỏi La Cung. Cả quá trình hắn đều không nói một lời nào.

Hắn lười biếng mà dựa vào ghế phụ điều khiển nhắm mắt lại, cánh môi mỏng mím lại tạo thành đường cong sắc bén, mỗi lẫn nhếch lên đều mang dáng vẻ bạc tình.

Thực rõ ràng chính là biểu hiện của tâm tình không tốt.

Cố Vi Lan chuyên tâm điều khiển tinh hạm, thức thời không ở thời điểm máu chốt mà chọc gia hỏa này.

Cách một hồi lâu, Ứng Ngộ bỗng nhiên mở mắt ra, hắn thoạt nhìn có chút bực bội, ngồi thẳng hướng lên một bên ngăn tủ tìm đồ, nhưng mà không tìm thấy.

Ứng Ngộ cau mày nhìn về phía cô, "Hôm nay không chuẩn bị kẹo sao?"

"Có, ở trong túi tôi."

Từ khi tiếp nhận công việc trợ lý sinh hoạt của Ứng Ngộ, Cố Vi Lan đối với thói quen sinh hoạt hiện tại của Ứng Ngộ tỉ mỉ tìm hiểu.

Ứng Ngộ rất thích ăn các loại thức ăn có đường, hơn nữa còn đặc biệt thích vị đào.

Nhưng sau khi trải qua sự tình tối hôm qua, Cố Vi Lan cảm thấy nên sửa một chút về thối quen của hắn một chút để chính xác hơn...

Sở thích của Ứng Ngộ vẫn là các thức ăn có chứa đường, không chỉ thích ăn ngọt, hắn còn mắc chứng thành niên khẩu dục kỳ (Yan: hiểu nôm na là chứng bệnh của người trưởng thành nhưng có khẩu vị của đứa trẻ ý) nên mỗi khi chứng bệnh này phát tác hắn phải ăn kẹo để khắc chế bản thân.

Nhưng lúc này cô đang điều khiển tinh hạm, không thể lấy kẹo cho hắn được. Cố Vi Lan dự định chỉnh sang chế độ lái tự động thì, bỗng chốc, Ứng Ngộ nghiêng người về phía cô, dựa sát lại...

Lồng ngực hắn rộng lớn rắn chắc, bờ vai rộng đang đeo huân chương như có như không càng trở nên cương nghị, lạnh lùng, cùng với hơi thở đầy hormone cường đại do rèn luyện tại quân bộ đến gần cô khiến cô thấy áp lực vô hình.

Hắn đưa tay vào túi trên quân trang cô đang mặc. Bàn tay như có như không ma xát chạm nhẹ vào cơ thể cô. Dù cách một tầng vải dêth nhưng cũng khiến Cố Vi Lan căng thẳng cả cơ thể.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro