CHƯƠNG 5: CỐ TRỢ LÝ, CÔ KHẨN TRƯƠNG CÁI GÌ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Yanayuki

...

Nếu là trước kia, Cố Vi Lan cũng sẽ không liên tưởng quá nhiều.

Nhưng với tình huống hiện tại, mới tối hôm qua cô còn cùng người đàn ông trước mặt xảy ra quan hệ, giờ lại cùng hắn đụng chạm gần gũi như vậy, căn bản không thể bình tĩnh như trước được.

Ứng Ngộ tựa như cũng cảm thấy Cố Vi Lan khác lạ, tay đang trong túi cô cũng dừng lại một chút, ngẩng đầu liền thấy vành tai cô đang đỏ.

Hẵn cũng thấy được vị trợ lý luôn như người máy này của hắn dường như với hiện tại có chút phản ứng khác biệt.

Ứng Ngộ nhẹ nhàng cong khóe môi: "Cố trợ lý, cô đang khẩn trương cái gì?"

Cố Vi Lan có thể cảm giác được tầm mắt Ứng Ngộ đang dừng trên mặt cô, ngón tay đang đặt trên bảng điều kiển cuộn lại một chút, cố gắng điều chỉnh giọng nói: "Không có.", lại cố cố gắng xua đổi những hình ảnh ái muội tối qua ra khỏi đầu.

Cũng may Ứng Ngộ lấy được kẹo cũng nhanh chóng thu tay lại, ngồi về vị trí.

Cố Vi Lan theo bản năng nhìn về phía hắn, Ứng Ngộ vừa rồi chỉ là tùy tiện hỏi cô thôi, cũng không có để trong lòng.

Hắn lột vỏ kẹo cho vào miệng, liền ngồi dựa vào ghế nhắm mắt lại, khôi phục lại bọ dáng lãnh ngạo khó gần.

Cố Vi Lan nhẹ nhàng thở ra.

Kế tiếp, Cố Vi Lan từng bước làm tốt công việc, cũng không cùng Ứng Ngộ tiếp xúc thân thể nào nữa.

Sau một ngày làm việc, Cố Vi Lan tính toán, sau khi chiến dịch kết thúc, cũng đến lịch nghỉ phép của cô.

Cô đến gặp Cao phó quan dặn dò một chút về các chú ý cũng như công tác hàng ngày của Ứng Ngộ, bảo đảm không có sai lầm gì liền khoan thai rời tinh hạm, đến phi thuyền của mình trở về An Thành nghỉ phép.

Lần về An Thành này, chủ yếu là do Cố gia vẫn luôn thúc giục cô trở về một chuyến.

Nhà họ Cố bên này nghe được tin chiến hạm đội lại một lần chiến thắng, cũng biết Cố Vi Lan sắp về nhà, vì vậy, Cố lão gia cũng khó được một lần trở về Cố gia.

Chuyện cô trở về nhà, người vui vẻ nhất không ai ngoài mẹ và cha.

Biết cô khó khăn lắm mới về nhà một lần, mẹ cô tự mình sửa sang dọn dẹp lại phòng ngủ, cha cô đem người máy đuổi hết về khu vực sạc điện, địch thân xuống bếp nấu cơm cho con gái.

Nhìn thấy một màn này, Cố lão gia hướng phía bàn ăn ngồi xuống, không quá tán thưởng mà liếc mắt nhìn về phía con rể Lục Tân Đường: "Anh luôn lãng phí thời gian cho mấy việc không cần thiết."

Lục Tân Đường hiền nhiên cũng biết thái độ của Cố lão gia, cũng không thấy có gì khó chịu, lực chú ý ngược lại dừng ở vợ đang bê canh nấu cho con gái, sợ vợ mệt, ông săn sóc duỗi tay đỡ giúp vợ, một bên cười nhạt nói: "Cũng tại con, quá mong ngóng con gái về nhà."

Cố lão gia vốn đang muốn nói gì, thấy con gái cùng cháu gái đều đang đồng loạt nhìn mình, liền đành phải nói: "Ừ, ăn cơm trước đã."

Vốn dĩ đây sẽ là bữa ăn rất hòa thuận vui vẻ, nhưng ăn được một nửa, Cố lão gia bỗng nhiên hỏi Cố Vi Lan: "Con trai nhà Phó gia hầu tước, tên là Phó Thành Lạc, cháu còn nhớ không?"

  Cố Vi Lan đại khái từng xem qua thông tin tư liệu các gia đình quý tộc, đối với cái tên này cũng có ít nhiều ấn tượng, liền gật đầu: "Sao vậy ông ngoại?"

Cố lão gia tử nói: "Lần này khó có dịp cháu được nghỉ phép, ngày mai cháu bớt chút thời gian đi ăn cùng tiểu tử Phó gia kia một bữa, nhà hàng ông sẽ giúp cháu sắp xếp."

Cố Vi Lan bị hành động đột ngột của ông ngoại làm cho trở tay không kịp, bất quá không đợi cô phản ứng, dường như mẹ đang ngồi bên cạnh cũng không nghe nổi nữa, đứng lên, không nói một tiếng đi ra ngoài.

Lục Tân Đường theo bản năng đứng lên theo, nhưng còn bận tâm Cố lão gia cùng con gái còn đang ngồi đâym chỉ có thể ngồi trở lại, bình tĩnh cùng Cố lão gia thường lượng: "Ba, Vi Lan mới vừa trở về, ba cũng đừng vội như vậy."

Cố Vi Lan bắt được tín hiệu từ ánh mặt cha mình cũng hiểu được đại khái, cha hẳn là sẽ không giống như ngày thường mà im lặng nhường nhịn, nhưng là cô cũng không muốn vì chuyện của mình mà cha chọc ông ngoại tức giận.

Cô bất đắc dĩ mở miệng hỏi: "Ông ngoại, chỉ là đi ăn cơm thôi đúng không?"

Cố lão gia cũng chú ý đến ánh mắt của Lục Tân Đường, liền thay đổi cách trả lời cháu gái: "Nếu có thể thì bồi dưỡng thêm tình cảm thì càng tốt."

Cố Vi Lan gật đầu, dùng ánh mắt trấn an cha "con có chừng mực mà", kiền đi ra ngoài phòng khác tìm người.

Quả nhiên mẹ cô đang đứng ở trong phòng khác cúi đầu cắm hoa,

Cô Vi Lan đến gần: "Mẹ."

Mẹ Cố cũng không ngẩng đầu nhìn cô, một bên cắm hoa mọ bên thấp giọng lầm bầm: "Ông ngoại con thật phiền phức, lúc trước một hai bắt con phải đi quanq bộ chủ thành nhậm chức, hiện tại sắp xếp hôn sự với tiểu hầu tước Phó gia cho con, mẹ nói với ông rất nhiều lần rồi, muốn con có thể tự tìm người mình yêu thương. Nhưng ông ấy chính là lão cổ hủ, là người già có tư tưởng có vấn đề."

Cố Vi Lan khóe môi hơi câu lên, nhẹ nhàng ôm lấy hông mẹ: "Không sao đâu mẹ, ông ngoại chỉ là bảo con đi ăn cơm cùng người ta một bữa thôi, ăn xong thì về nhà."

Mẹ Cố nghe xong lời này, nhăn mi lại nhìn cô, rối rắm một hồi mới nói: "Con không cần ủy khuất chính mình, nếu con thấy không thích tiểu hầu tước Phó gia thì không cần miễn cưỡng."

Cố Vi Lan: "Con biết rồi."

Hiện giờ tinh hệ lân cận thường khơi mào phân tranh, cô luôn ở trong trạng thái sẵn sàng nhận lệnh, xác thật là không muốn cùng ai nói chuyện yêu đương cả.

Huống chi,... trước đó không lâu cô cùng cấp trên trực tiếp không cẩn thận mà xảy ra quan hệ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro