CHƯƠNG 6: QUAY TRỞ VỀ, TÔI CHO NGƯỜI ĐẾN ĐÓN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: Yanayuki

...

[Tại phủ Ứng công quán xa hoa thịnh thế]

Ứng Ngộ đi xuống dưới tầng sau nghỉ trưa, cả người vẫn còn đang lười biếng, nhưng có lẽ do là quân nhân nên nhìn hắn vẫn rất tuấn tú, vai rộng chân dài, từng bước xuống thang đều đặn hữu lực.

Hắn nghe được động tĩnh trong bếp truyền ra, tưởng Cố Vi Lan đang chuẩn bị cơm trưa, liền cứ như vậy tùy tính và đi về phía bàn ăn ngồi, một bên chờ đợi đồ ăn, một bên xử lý công việc xem tài liệu của bộ chỉ huy mấy ngày qua.

Chờ đến khi người máy Già La đem cơm trưa đặt lên bàn, Ứng Ngộ mới phát hiện ra sự thật là Cố Vi Lan vẫn chưa quay lại.

Ứng Ngộ lạnh như băng nhìn đồ ăn trên bàn: "Cố trợ lý đâu?"

Già La khởi động tính năng, truyền lại lời do Cố Vi Lan nói trước khi đi cho chủ nhân.

Cố Vi Lan xin nghỉ thêm ba ngày.

Vậy là ba ngày kế tiếp , hẵn không có đặc trợ (trợ lý đặc biệt)

Ứng chỉ huy quan từ giọng nói lưu lại có được tin tức, môi mím lại thành một đường thẳng tắp, mặt cũng lạnh đi vài phần.

...

Ngày hôm sau, Cô Vi Lan theo lời ông ngoại, đi đến nhà hàng cao cấp theo địa chỉ đã hẹn.

Đi theo nhân viên phục vụ, Cố Vi Lan liền thấy được Phó Thành Lạc. Đúng như lời ông nói, vị Phó tiểu hầu tước đúng là một thân sĩ ưu nhã.

Trong quá trình ăn uống cùng nhau hàn huyên trò chuyện, thì ra Phó Thành Lạc cũng giống cô, theo sự sắp xếp của người nhà. Điều này khiến Cố Vi Lan cũng thả lỏng hơn chút.

Đang ăn nói chuyện vui vẻ, bỗng nhiên một vị giám đốc nhà hàng chạy đến bàn, thần sắc vội vàng, nói với Cố Vi Lan: "Cố tiểu thư, mời cô bớt chút thời gian kiểm tra tinh điện."

Cố Vi Lan sửng sốt một chút.

Cúi đầu mở  tinh điện được cất trong túi, còn chưa kịp suy nghĩ  lý do vì sao giám đốc nhà hàng lại chạy đến nói cùng cô như vậy, ngay sau khi được mở, tinh điện liền nhảy lên thông báo 39 cuộc gọi nhỡ.....

Tất cả đều là của vị Ứng chỉ huy quan kia gọi đến.

Cố Vi Lan có thói quen khi nghỉ phép thường tắt tinh điện để tránh bị quấy rầy. Nhìn thấy 39 cuộc gọi nhỡ không tránh khỏi bị dọa sợ, còn tưởng là phía quân bộ bên kia đang xảy ra chuyện gì. Vừa định gọi lại thì tinh điện đúng lúc thông báo có cuộc gọi đến.

Cố Vi Lan hướng mắt đến Phó Thành Lạc đang ngồi đối diện gật đầu ánh mắt xin lỗi rồi nhận điện.

Cố Vi Lan nín thở, nhưng lại không nghe được tiếng trách móc như dự kiến.

Ngược lại, sau khi bắt máy, đầu bên kia lại yên tĩnh lạ thường, giống như vừa rồi kẻ điên cuồng gọi cho cô 39 cuộc điện không phải là hắn vậy....

"Cô để đồng hồ tôi dùng lần trước khi đi đến hành tinh số 4 đâu rồi?"

Cố Vi Lan: "......"

Chỉ... chỉ vì một cái đồng hồ, có cần thiết gọi cho cô nhiều như vậy không?"

Cố Vi Lan cố gắng khóe môi không giật giật, dùng tất cả sự nhẫn nại của mình để trả lời: "Tôi đặt ở ngăn kéo thứ 2 tủ đầu giường trong phòng ngủ của ngài."

Vừa dứt lời, Ứng Ngộ tắt máy.

Cố Vi Lan cũng lười quản hán, cất tinh điện đi, ngẩng đầu phát hiện Phó Thành Lạc ngồi đối diện cũng đang nhìn mình, trên mặt không khỏi mang ý xin lỗi nói: "Thật ngại quá."

Phó Thành Lạc mỉm cười: "Không sao, chúng ta nói tiếp chuyện vừa nãy."

Kết quả chưa nói được 5 phút, tinh điện của Cố Vi Lan lần nữa lại vang lên.  Cô cúi đầu nhìn, lần này là do Cao phó quan gọi đến.

Cố Vi Lan lại phải hướng Phó Thành Lạc xin lỗi, đứng dậy đi đến cửa sổ sát đất của nhà ăn, nhấn nghe máy.

"Bác sĩ Cố, cô có thể quay lại sớm một chút được không? Quan chỉ huy nói ngài ấy không tìm thấy đồ."

Cố Vi Lan cau mày: "Rất gấp sao?"

Cao phó quan thực cẩn thận trả lời: "Chắc là vậy, tôi nghe ngữ khí của chỉ huy quan có vẻ đang không vui..."

Cố Vi Lan bình tĩnh nói: "Để tôi gọi cho ngài ấy."

Sau đó, cô ngắt máy, gọi cho Ứng Ngộ đưa ra phương án giải quyết: "Chỉ huy quan, thật ra ở trong phòng ngàu có rấy nhiều kiểu trang phục..."

Lời còn chưa dứt, đầu kia tinh điện người đàn ông nhẹ nhàng đánh gãy lời nói của cô: "Cố trợ lý, tôi đang tìm đồng hồ ngày trước tôi đeo đến hành tinh số 4."

Cố Vi Lan đè đè lông mày: "....Tốt, vậy để tôi liên lạc với Cao phó quan, hướng dẫn chi tiết vị trí của cái đồng hồ ấy, để Cao phó quan tìm cho ngài được chứ?"

Ngữ khí Ứng Ngộ chợt lạnh xuống vài độ: "Ai cho phép cô để người khác đến nhà tôi?"

Cố Vi Lan vốn đang một bụng tức, bỗng nghe được câu nói bá đạo của hắn, đầu tiên là cảm thấy trong ngực có cái cảm giác giống như cái khối hình trái tim trên đuôi mị ma của hắn đang nhẹ nhàng gãi nhẹ. Ngay sau đó cô khiến mình thanh tỉnh lại...

Nếu là người bình thường nói lời này thì nhất định là có ý ám chỉ, nhựng lời nói này lại do chính Ứng Ngộ nói...

Ý thức về lạnh địa của mị ma phân hóa người đều so với mãnh thú còn mãnh liệt hơn vài phần. Hắn nói như vậy hẳn là do bản năng của mị ma quấy phá, ý thức bảo vệ lãnh thổ của mình không cho bất kỳ kẻ nào đặt chân đến mà thôi, cũng không có khả năng là vì một nguyên nhân nào khác.

Cố Vi Lan thở dài, giải thích với hắn: "Chỉ huy quan, là như thế này. Hiện giờ tôi đang ở An Thành, quả thật không có cách nào quay về ngay lập tức được."

Ứng Ngộ nghe được lời giải thích của cô cũng khôi phục lại bình tĩnh: "Tôi đã phái chiến hạm đến An Thành đón cô rồi."

Cố Vi Lan: "......"

Mãi cho đến khi tinh điện bị ngắt, Cố Vi Lan vẫn ngốc chưa phục hồi lại.

Cô hít thật sau, nhịn không được mà mắng trong lòng.

Ứng Ngộ này có tật xấu gì vậy?

Cô ở bên người hắn chăm sóc hầu hạ 2 năm cũng không hiểu nổi. Ngày thường vị chỉ huy quan này vứt đồ đạc lung tung cả căn phòng, sao đột nhiên lại coi trọng cái đồ vật kia như vậy....

Giờ lại còn phái chiến hạm đến An Thành đón cô...

Cố Vi Lan cho rằng Ứng Ngộ đang nói đùa cũng cô, cũng bình phục lại cảm xúc. Đúng lúc này, bên ngoài nhà hàng bỗng xuất hiện âm thanh động cơ vang dội...

Đây là tiếng động cơ của chiến hạm cô quen thuộc.

Cố Vi Lan trừng thẳng đôi mắt nhìn ra bên ngoài, một chiến hạm chuyên dụng loại nhỏ đang ổn định vững chắc hạ cánh ở bên ngoài ngay trên lối đi lại.

Vài người mặc quân trang bước xuống từ cửa khoang, đi đến hướng cô đang đứng, rõ ràng ý định là đến đón cô.

Quả thật là tư thế phô trương thanh thế...

Người không biết còn tưởng phía chủ tinh đanh có sự kiện trọng đại gì...

Cố Vi Lan: .....

Sợ mấy người do Ứng Ngộ phái đến sẽ nói mấy lời kỳ quái, khiến cả nhà hàng chú ý. Trước khi họ vào đến cửa, Cố Vi Lan nhanh chóng tìm về bàn Phó Thành Lạc.

Phó Thành Lạc hiển nhiên cũng thấy động tĩnh ở ngoài nhà hàng, thấy cô trở về, không khỏi nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc: "Bác sĩ Cố, bên ngoài xảy ra chuyên gì vậy?"

Cố Vi Lan không thể nói ra cái lý do mất mặt đấy được, liền tìm cớ: "XIn lỗi Phó hầu tước, ở phía quân bộ xảy ra chuyện đột xuất, hiện tại tôi phải nhanh chóng quay lại một chuyến."

Nghe vậy, Phó Thành Lack hiểu rõ gật đầu nói: "Công việc quan trọng, bác sĩ Cố cứ yên tâm về trước, khi nào có thời gian chúng ta hẹn gặp mặt lại sau."

Cố Vi Lan thấy hắn thông cảm như vậy, càng cảm thấy ngại. Vốn dĩ cô muốn thanh toán bữa ăn, nhưng Phó Thành Lạc đã nhanh hơn, cười nói với cô: "Lần này để tôi mời cô, lần sau bác sĩ Cố mời nhé."

Cố Vi Lan cũng không ngốc, cũng nghe được ý tứ muốn hẹn gặp mặt của Phó Thành Lạc, chỉ là mắt thấy mấy người bên ngoài đang sắp đến gần, Cố Vi Lan phải căng da đầu mà nhận lời Phó Thành Lạc rồi nhanh chóng rời đi.

Mãi cho đến khi ngồi lên chiến hạm, Cố Vi Lan quan sát khi cư dân đang nhỏ dần, vẫn không thể diễn tả được cảm giác hiện tại của mình.

Cô nhịn không được quay lại hỏi phi công bên cạnh: "Các cậu trước khi lái chiến hạm đến An Thành đã xin phép bên bộ hàng không Tinh Hàng chưa?"

Vị phi công sửng sốt một chút nói: ".... Không có, là quan chỉ huy trực tiếp lệnh cho thuộc hạ đến đây."

"......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro