CHƯƠNG 7: TÔI SAO BIẾT TÊN HỖN ĐẢN ĐÓ NGHĨ GÌ CHỨ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: Yanayuki

...

Nghe xong lời này, Cố Vi Lan chỉ cảm thấy đau đầu.

Tốc độ của chiến hạm cực nhanh, không tốn mấy phút thời gian, chiến hạm đã hạ cánh an toàn ở trong sân Ứng công quán.

Cố Vi Lan mới vừa đi vào, đã thấy Già La xuất hiện ở cửa, giúp cô thay giàu dép nói: "Bác sĩ Cố, chủ nhân đang đợi ngài ở thư phòng trên tầng."

Cố Vi Lan có gắng duy trì lý trí còn sót lại, đi lên tầng, gõ cửa thư phòng: "Chỉ huy quan."

"Tiến vào."

Cố Vi Lan đẩy cửa đi vào. Người nào đó không có cô bên cạnh chăm sóc, đến quân trang cũng không mặc chỉnh tề, trên người tùy ý choàng lên áo khoác lông xám trắn, kính gọng vàng được treo trên mũi cao thẳng đang hưu nhàn xử lý văn kiện ở trước mặt.

Hắn dừng một chút nâng gọng kính lên, liếc nhìn người mới tiến vào phòng, lại cụp mắt tiếp tục bộ mặt không có biểu tình xem văn kiện.

Thấy thế, Cố Vi Lan đành phải đi đến trước bàn làm việc của hắn, nhẫn nại mở miệng: "Chỉ huy quan đang cần tìm chiếc đồng hồ kia đúng không?"

Tâm tình Ứng Ngộ nhìn qua vẫn có bộ dáng tâm tình không tốt, không nhanh không chậm mà  "Ân" một tiếng, chuyên chú xem nội dung văn kiện, cũng không có ý ngẩng đầu lên nói chuyện.

"Vậy để tôi đi tìm giúp ngài."

Cố Vi Lan nói xong liền đi vafon phòng ngủ của Ứng Ngộ tìm đồ.

Cô đi đến vị trí trong trí nhớ, kéo ngăn tủ ở đầu giường. Ngay dưới vài bản hợp đồng chính là hộp đồng hồ đang an an oont ổn nằm bên trong, không hề có dấu vết có người chạm vào.

Cô Vi Lan cảm giác huyết áp của mình muốn tăng cao.

Cô cầm hộp quay lại thư phòng, lạnh mặt đặt đồ vật lên bàn.

Ứng Ngộ rốt cuộc cũng có phản ứng, nâng mắt lên, mở hộp đồng hồ trước mắt ra nghiêm túc quan sát, xác nhận với Cố Vi Lan: "Đúng là cái đồng hồ này."

"Nó được đặt trong ngăn kéo tủ cạnh giường của ngài, tôi đã vị trí cho ngài rồi,"

"Phải không?" Động tác của Ứng Ngộ ưu nhã mà đeo đồng hồ lên tay, như có như không nói: "Ta đã mở ra tìm, cũng không tìm được, hẳn là Cố trợ lý cất quá kỹ."

Cố Vi Lan giật giật khóe miệng.

Hắn ngay cả động thủ một chút cũng không, vậy tất cả đều là lỗi cảu cô?

Nhưng ngặt nỗi hắn là cấp trên của cô, Cố Vi Lan cố áp xuống hỏa khí nói: "... Tôi về sau sẽ chú ý hơn, chỉ huy quan còn có gì phân phó không?"

Ứng Ngộ đưa lịch trình công việc cho cô nói: "Ta muốn đi đến Phổ tính đệ Tứ công tác."

Lịch trình này so với lịch trình mà Cố Vi Lan trước khi nghỉ phép sắp xếp cho hắn không giống nhau, Cố Vi Lan nhăn mi lại hỏi: "Là kế hoạch đột xuất sao?"

"Ừ". Ứng Ngộ lười biếng kéo âm cuối. "Tổng thống Liên ban muốn thiết lập trạm trung chuyển tại Phổ tinh đệ Tứ."

  Phổ tinh đệ Tứ có vị trí bên cạnh chủ tinh hệ bắc bộ, cũng xem như là một tinh cầu cấp thấp. Tin tắc cũng như khoa học kỹ thuật bên đó lạc hậu, vì vậy đã phái cử nhiều nhân viên khoa học kỹ thuật qua triển khai xây dựng, ít nhất cũng đã được một tuần trôi qua.

Cố Vi Lan tra xét một chút hành trình nói: "Có thể cho Cao phó quan an bài người bồi đi cùng quan chỉ huy, quan chỉ huy hiện tại xuất phát còn kịp."

Ứng Ngộ đóng cửa quang não, ngẩng đầu nhìn Cố Vi Lan hai giây, thay cô đưa ra quyết định: "Cố trợ bồi ta đi."

Cố Vi Lan rốt cuộc không thể nhịn thêm được, không thể không nhắc nhở người nào đó: "Tôi còn đang trong thời gian nghỉ phép."

Ứng Ngộ dường như cũng đang nghiêm túc tự hỏi vấn đề này, vào thời điểm đang định muốn mở miệng nói cái gì, Tinh Điện bỗng nhiên vang lên.

Ứng Ngộ liếc liếc mắt một cái  nhìn điện báo, cau mày ấn xuống tiếp nghe.

"Cục hàng không bên kia mới báo cáo con cho hạm đội chiến hạm đi đến lãnh điah An Thành, việc này là thật hay giả?"

Bởi vì Ứng Ngộ đang mở loa ngoài, Cố Vi Lan có thể phân biệt rõ ràng người gọi điện đến là Ứng công tước,  từ ngữ khí có thể nghe ra được, Ứng công tước từ trước đến nay luôn bình tĩnh mà giờ này khắc này đang vô cùng tức giận.

Cố tình cái vị Ứng chỉ huy quan của cô còn có tâm tư điều chỉnh lại vị trí đồng hồ, cũng không chút để ý trả lời: "Là thật."

Ứng công tước: "Ta yêu cầu con đưa ra một lý do hợp lý."

Ứng Ngộ ngồi thẳng lên, đột nhiên cười nhẹ: "Ngài cũng ra lệnh cho trên dưới người ở quân bộ giấu con về chuyện cảm kỳ hôm trước? Con thật ra muốn biết, đêm đó người ở ta bên con là kiểu phụ nữ nào, đáng cho Ứng công tước mất công gạt con như vậy?"

Người phụ nữ đứng ở một bên bị điểm danh nào đó: "......"

Mặt không đổi sắc cố gắng áp chế vành tai đang nóng lên.

"Đó chỉ là một người phụ nữ không quan trọng, cho nên ta không muốn con vì người không quan trọng mà bị phân tâm!" Ứng công tước nói tới đây tạm dừng một hai giây, lại nói tiếp: "Ta hiện tại đang hỏi con chuyện cho chiến hạm đến An Thành, con đừng nói sang chuyện khác với ta."

Ứng Ngộ: "À."

Ứng công tước nghe ra được gia hỏa này đang không tập trung nghe, cái trán bổi lên gân xanh, "Ta cùng tên nghịch tử con không thể nói chuyện tử tế được, Cố trợ có ở đây không, kêu cô ta tới nghe Tinh Điện!"

Nghe vậy, Ứng Ngộ lười biếng nhìn về phía Cố Vi Lan.

Cố Vi Lan trừng mắt nhìn hắn, giận mà không dám nói gì.

Rõ ràng người phạm sai lầm là hắn, hắn còn có mặt mũi hướng cô mà nhìn như vậy?

Cố Vi Lan cảm thấy chính mình sắp không nín được mắng người, lúc này, Ứng Ngộ bỗng nhiên nhẹ nhàng ra hiệu, ánh mắt nhìn cô tỏ vẻ muốn hỏi dò hỏi ý kiến.

Tựa hồ hắn không rõ  lý do vì sao cô lại lộ ra biểu tình tức giận như vậy....

Cố Vi Lan chậm rãi liền ngừng lại rồi hô hấp.

Thật sự muốn chết.

Cô hiện tại nhìn Ứng Ngộ đang nghiêng đầu nhìn mình, liền nhịn không được miên man bất định tưởng tượng đến hình ảnh hắn nghiêng đầu lộ ra sừng đáng yêu......

Đến khi hồi thần lại, cô không thể không thừa nhận, đây chỉ là biểu hiện giả dối mà thôi, cái kẻ thèm đòn ngay trước mặt cô bây giờ mới chính là con người thật của Ứng Ngộ.

Cũng trong lúc cô đang xuất thần lúc này, Ứng Ngộ đem Tinh Điện ngắt.

Ỷ tứ rõ ràng là không muốn lại nghe Ứng công tước lải nhải.

Cố Vi Lan vừa muốn thở phào nhẹ nhõm, giây tiếp theo, Tinh Điện của cô vang lên.

Cố Vi Lan cúi đầu nhìn thoáng qua, mặt vô biểu tình nói cho Ứng Ngộ: "Công tước gọi tới."

"mang đến đây, ta giúp cô tắt máy." Ứng Ngộ vươn tay, tự cho là có ý tốt vì nàng đưa ra  phương án giải quyết.

"......" Cố Vi Lan lại trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, nén giận quay người đi tiếp Tinh Điện.

"Ứng công tước" ba chữ mới vừa nói ra, Cố Vi Lan đã bị Tinh Điện kia đầu người đánh gãy ——

"Ứng Ngộ không nói một tiếng phái người đem chiến hạm khai tiến  vào khu dân cư, cô có biết không?"

"Tôi ——" Cố Vi Lan vô lực trả lời, "Vừa mới biết."

Quả nhiên, Ứng công tước chuyển mục đích nhắm vào người dễ đối phó hơn: "Cố trợ, ta lúc trước sở dĩ lựa chọn làm cô ở bên cạnh Ứng Ngộ, chính là do nhìn trúng năng lực làm việc vượt trội của cô, ta hy vọng cô có thể đem công việc của mình lưu ý hơn."

"...... Tôi đã làm hết khả năng."

"Không phải làm hết khả năng, mà cần phải làm nó hành xử bình thường, cô rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?"

"...... Tôi." Tôi như thế nào biết kia hỗn đản suy nghĩ cái gì chứ?

"Ta không hy vọng chuyện như vậy lại phát sinh lần thứ hai!"

Ứng công tước nói xong không đợi cô trả lời, liền cắt đứt Tinh Điện.

Cố Vi Lan nhíu mày ngẩng đầu, phát hiện người nào đó vừa lúc nhìn cô, khóe môi gợi lên một độ cung nhàn nhạt, bộ dáng như muốn nhịn cười.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro