CHƯƠNG 8: THÌ RA CỐ TRỢ LÝ CÒN BIẾT DỖ NGƯỜI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Yanayuki

...

"Chỉ huy quan, ngài còn không biết xấu hổ cười tôi?"

Ứng Ngộ lễ phép mà thu lại tươi cười: "Là ta làm liên lụy Cố trợ lý rồi."

"... Nghe lời xin lỗi của chỉ huy quan tôi thấy không có chút thành khẩn nào cả."

"Phải vậy không?" Ứng Ngộ sờ sờ cằm tỏ vẻ suy tư, hướng vẻ mặt "xin được chỉ giáo" chân thành mà nhìn cô: "Vậy phải như thế nào mới tính là thành khẩn?"

Cố Vi Lan mặt không đổi sắc trả lời: "Ít nhất cũng phải tăng lương."

Ứng Ngộ nhướn nhướn lông mày.

Cố Vi Lan cho rằng hắn không đáp ứng, tiến lên một bước, đặt bàn tay nhỏ nhắn tinh tế lên bàn làm việc, nhìn người đàn ông đang ngồi sau bàn nói: "Đang trong thời gian nghỉ phép bị quan chỉ huy triệu hồi quay lại làm việc trước kỳ hạn nghỉ, yêu cầu tăng lương của tôi hẳn là không quá phận đi?"

Ứng Ngộ không tỏ ý kiến lên tiếng: "Trước khi Cố trợ lý nghỉ phép, xác định đã xử lý hết công việc ta giao cho rồi đúng không?"

"Đương nhiên tôi đã hoàn thành hết." Cố Vi Lan không nghĩ tới tên gia hỏa này lại có thể nghi ngờ năng lực của cô. Nếu cô không xử lý toàn bộ công việc, sao có thể yên tâm nghỉ phép chứ?

"Vậy sao? Vậy chuyện ta giao cho Cố trợ lý tìm người phụ nữa ngủ cùng ta đêm hôm đó đã tìm được rồi đúng không?"

"..." Cố Vi Lan không được tự nhiên mà quay mặt đi, những điều muốn nói đều không thể nói tiếp được.

Bọn họ không phải đang nói đến chuyện tăng lương cho cô sao? Như thế nào đang yên đang lành lại vòng trở về câu chuyện kỳ dịch cảm rồi.

Ứng Ngộ đánh giá phản ứng của cô, một lát sau lại ngồi dựa vào lưng ghế, phát ra tiếng cười khẽ, kéo từ từ âm cuối nói: "Xem ra Cố trợ lý vẫn chưa làm xong công việc ta giao."

Chờ Cố Vi Lan cau mày quay đầu lại, Ứng Ngộ lại kịp thời thể hiện ra tư thế của cấp trên tốt trấn an cấp dưới: "Như vậy đi, ta cho Cố trợ lý một cơ hội lấy công chuộc tội. Cố trợ bây giờ bồi ta đi công tác tại Phổ tinh thứ tư, trở về chúng ta lại tiếp tục nói về chuyện tăng lương."

Cố Vi Lan đứng tại chỗ, cũng không lập tức trả lời.

...

"Bảo bối, như thế nào mà mới  về nghỉ phếp đã phải quay lại quân bộ rồi. Không phải nói lần nghỉ ngày được nghỉ 3 ngày sao?"

Trước khi tiến vào khoang điều khiển của tinh hạm, Cố Vi Lan gọi tinh điện cho mẹ, nói cô phải quay trở lại quân bộ làm việc."

Cố mẹ vẫn luôn mong con gái trở về, vừa nghe Cố Vi Lan nói phải về quân bộ, bao nhiêu vui mừng cũng tan biến hết, không nhịn được ủy khuất oán trách con gái một phen.

Cố Vi Lan không còn mặt mũi nói: "Đúng là như vậy, nhưng mà..."

Hắn quả thật rất quá đáng...

Nhưng cũng chỉ có thể giải thích với mẹ: "Mẹ, phía quân bộ có việc khẩn cấp, con xử lý xong công việc sẽ sắp xếp thời gian về nhà một chuyến thăm ba mẹ."

"Thôi được... vậy lần sau con nhớ xin nghỉ phép dài một chút."

"Vâng, con sẽ." Cố Vi Lan qua tinh điện dỗ dành mẫu thân đại nhân cả nửa ngày, chờ cảm xúc của mẹ cô dần dần an ổn, cô mới cùng mẹ nói tạm biệt: "Mẹ, mẹ cùng ba nhớ đi ngủ sớm một chút."

Vừa mới treo tinh điện, quay đầu liền bị nam nhân đang đứng bên cạnh dọa cho nhảy dựng.

Ứng Ngộ cúi đầu yên lặng nhìn cô một hồi, giọng nói thong thả nói: "thì ra Cố trợ còn biết dỗ người."

Cố Vi Lan quả thực không thể hiểu được lời hắn, nhưng không đợi cô trả lời cái gì, Ứng Ngộ liền nhẹ nhàng câu môi dưới đi vào đi tinh hạm.

Thấy thế, Cố Vi Lan đành phải theo hắn đi vào.

Cô ngồi xuống ghế điều khiển, khi chiến hạm đang trên đường đến Phổ tinh thứ tư, đầu ngón tay hơi hơi dừng một chút.

Nàng đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, Phổ tinh thứ tư tài nguyên khan hiếm thiếu thốn, tin tức khoa học kỹ thuật lại cực kỳ lạc hậu, Liên Bang tổng thống như thế nào sẽ đem cái nhiệm vụ tốn công vô ích này giao cho cấp trên nhà cô?

Cố Vi Lan quay đầu nhìn Ứng Ngộ liếc mắt nhìn hắn một cái, thấy hắn vẫn là một bộ dáng không biểu tình như cũ, dứt khoát thu hồi lại suy nghĩ, đem tinh hạm chuyển sang chế độ lái tự động, lúc này mới mở ra trí não bắt đầu công tác.

Cũng may sự việc ở An thành còn qua đi không bao lâu, cô cũng có đủ thời gian bổ cứu.

Sau đó, Cố Vi Lan liên lạc với tổng cục tinh hàng  An thành chào hỏi một chút, lấy danh nghĩa của Ứng Ngộ, ra mệnh cho bọn họ đem tin tức chiến hạm tiến vào An thành áp xuống mức tối đa.

Vào thời điểm cô ở cùng tương quan nhân viên của tổng cục tinh hàng An thành trao đổi, Ứng Ngộ ngồi ở một bên hứng thú đánh giá cô, xem cô dùng danh nghĩa chính mình, cáo mượn oai hùm, bộ dáng đặc biệt thành thạo, không khỏi nhướng mày.

Cố Vi Lan sau khi giải quyết xong công việc, bỗng nhiên phát hiện Ứng Ngộ lại đang nhìn cô, cô nhớ tới những lời nói vừa rồi của mình, khụ một tiếng, mặt không đỏ tim không đập mở miệng: "Quan chỉ huy có vấn đề gì sao?"

"Không có."

"—— tôi thì có." Cố Vi Lan dừng một chút, nghiêm túc nhìn về phía hắn, "Ngài vì sao biết vị trí nhà ăn tôi đến hôm nay?"

Ứng Ngộ không để ý đáp: "Cho trí não tra."

Đáp án này,ở trong dự kiến của Cố Vi Lan, cô đối mặt với Ứng Ngộ biểu tình càng nghiêm túc, "Quan chỉ huy về sau không nên lạm dụng đặc quyền điều tra hành trình cá nhân của tôi như vậy."

Ứng Ngộ cảm giác được thái độ của Cố Vi Lan khác ngày thường, trầm mặc một lát, yêu cầu cô thối lui một bước: "Cố trợ bảo đảm về sau sẽ không không tiếp Tinh Điện của ta, ta sẽ đáp ứng."

Cố Vi Lan: "...... được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro