Chương 2: "Oan gia" tuổi 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tùng ! tùng !…tùng! Tiếng trống trường đã điểm, báo hiệu đến giờ vào lớp. Sau 15’ truy bài, cả lớp nhốn nháo đợi cô giáo dạy văn, cô Hoa cũng chính là cô chủ ngiệm của lớp. Tiếng Dũng - lớp trưởng dõng dạc:

-         Cả lớp chào cô giáo.

Nghe thấy hiệu lệnh của lớp trưởng cả lớp đồng loạt đứng dậy. Cô giáo bước vào cửa, đứng nghiêm trang, nhìn thẳng xuống dưới lớp. Cô khẽ gật đầu:

-         Chào các em.

Cô bước về phía bàn giáo viên, dưới lớp đồng loạt học sinh ngồi xuống, cô cất tiếng giọng đầm ấm:

-         Các em! - cô nói lớn hơn bình thường như để thu chú ý - hôm nay lớp chúng ta sẽ có thêm một thành viên mới.

Nghe đến đây cả lớp nhốn nháo, xì xầm trong sự tò mò.

-         Vương, em vào lớp đi – cô tiếp tục.

Vương bước vào trong sự trầm trồ của cả lớp. Một tên con trai cao lênh khênh, gầy nhưng trắng, da mặt hắn như bôi thêm một lớp bột sữa, tay áo dài vén cao, để lộ mấy cái bông băng cứu thương ở cánh tay. Hắn bước những bước dài trên nền lớp, tiến gần bục giảng của cô giáo. Cả lớp nhìn nó thao láo như gặp sinh vật lạ, có mấy cô bé thốt lên những tiếng xuýt xoa khen ngợi.  Hiền, con bé nhỏ con gần như nhất lớp, lọt hỏm ở giữa bàn thứ hai, đang hí hoáy với đống sách vở cũng nhìn lên. Đang từ vẻ mặt buồn buồn thường ngày, con bé trợn to mắt thao láo, miệng lắp bắp:

-         Thằng câm!

Con bé nhìn trân trân vào cái bông băng trên tay của tên con trai lạ. Cả lớp chẳng ai để ý gì đến hai từ con bé vừa thốt ra, gần trăm con mắt đang đổ dồn về “sinh vật lạ”.

  - Chào các bạn, mình là Vương…

    Vương đang nói bỗng dừng lại khi cậu bé nhận thấy sự tò mò và cái nhìn trân trân của trăm con mắt. Vương bỗng hụt hơi, không nói thêm được lời nào nữa. Vương thấy cái vẫy tay của thằng nhóc câu cá hôm trước. Vương khẽ cười với nó, Vương thấy rất bất ngờ về sự trùng hợp ngẫu nhiên này.

-         Trật tự nào các em – cô giáo nói giọng vẻ nghiêm khắc

-         Kể từ hôm nay Vương sẽ học ở lớp chúng ta, các em cho bạn một tràng pháo tay chào đón nào.

Cả lớp ầm lên tiếng vỗ tay lớn, tiếng hét vang của mấy cô bé gái. Tất cả đều hào hứng như xem biểu diễn văn nghệ, chỉ có con bé còm nhom lọt hỏm giữa bàn thứ hai là ngồi yên bất động.

-         Em ngồi đầu bàn ba, phía ngoài cửa sổ nhé Vương - cô giáo vừa nói, vừa chỉ tay về phía chỗ ngồi trống mà cô ấn định cho Vương.

Vương vẫn bất ngờ về sự nhiệt tình của đám bạn, dù những biểu hiện đó quê mùa thật nhưng Vương cảm thấy vui vui. Vương theo hướng tay cô chỉ về phía bàn thứ ba, cái bàn đã có hai tên con trai khác. Dũng - thằng nhóc câu cá ngồi đầu bàn bên kia, chỗ của Vương là ở đầu bên này, gần cửa sổ. Vương ngồi xuống, mắt vẫn nhìn sang tên câu cá hôm nọ. Dũng – tên lớp trưởng cũng đang chú ý nhìn Vương và tủm tỉm cười từ nãy giờ.

Còn Hiền thì trơ ra như đá, không dám quay lại nhìn tên mà cô bé gọi là “câm” đang “cố thủ” sau lưng mình, “chếch” theo hướng cửa sổ một góc 45 độ. Con bé trân trân nhìn vào vở đọc sách nhưng không biết mình đang đọc gì…

Giờ văn trôi thật nhanh, 45 phút đã qua, trống trường vang lên báo hiệu giờ giải lao. Cô giáo vừa bước ra khỏi cửa cả lớp đã nhao nhao lên về chuyện học sinh mới. Sự tò mò mà chân thật đậm chất quê của đám bạn cũng làm Vương bối rối, mấy nhóm bạn bu lại tào lao tám chuyện với nhau nhưng không giám gần Vương mà chỉ chỉ trỏ, xem xét, đánh giá. Có những lời bàn luận tích cực về Vương, nhưng cũng có người thì ganh tị, buông ra những lời không hay.

Bàn trên bàn dưới xúm lại quanh bàn thứ ba hỏi han, làm quen với người bạn mới. Chẳng mấy chốc Vương cảm thấy sự thân thiện của đám bạn. Chúng làm Vương vui lắm, đám bạn làm Vương thấy sự khác biệt ở những người bạn này gần gũi, vô tư, thật thà và hồn nhiên của dân quê thôn dã. Chỉ có Hiền - con bé ngồi bàn hai chẳng để ý gì đến xung quanh, nó đã gạt bỏ sự sợ sệt đan xen lẫn bất ngờ. Nó cặm cụi ngồi làm mấy bài tập toán còn dở dang. Vương cũng không nhận ra cái dáng gầy gò gió đổ của con bé, kẻ mà anh đã tạm đặt tên là “Thị Nở”. Bởi cậu bé đang tràn ngập trong những câu hỏi của đám bạn chưa kịp trả lời.

Tiếng trống trường lại bất ngờ xua tan cái không gian ầm ĩ của giờ ra chơi. Đã vào tiết học tiếp theo, không gian im lặng của lớp học khiến nhiều cậu bé gật gù buồn ngủ, có tên to gan còn dám nằm gục ra bàn ngáy ngon lành. Trời sắp chuyển hè, cái nóng và không khí mùa hè đã tràn về làm những đứa trẻ cảm thấy ngột ngạt bứt rứt khó chịu. Ve đã bắt đầu râm ran trên những lùm cây. Đang là giờ luyện tập toán, môn học đáng ra phải hào hứng sôi nổi lắm nhưng không khí lớp học lúc này thì trái lại, tất cả đều im lìm.

   -  Hiền lên bảng làm bài 3 – cô giáo nói như quát lớn, có lẽ bởi vì đang bực mình trước không khí lớp  học này.

Hiền bước lên bảng thật chậm, có vẻ như con bé chưa làm bài, vẫn cái dáng lầm lũi hàng ngày nó bước dần tiến lên phía bảng. Vương đang lơ đãng nhìn mấy chú chim ngoài cửa sổ cũng vội quay lại chăm chú nhìn lên phía bảng. Mắt nó lúc này còn mở to hơn cả sự bất ngờ của đôi mắt bé Hiền lúc nãy. Nó chớp chớp mấy cái như thể xem mình có phải đang nhìn nhầm. Vương không lắp bắp mà thốt ra hai từ “Thị Nở” như phản ứng của bé Hiền ban nãy mà quay sang phía Dũng, nhìn với đôi mắt vẫn thao láo như thế. Cậu bé nhận ra rằng sự trùng hợp đã xảy ra một lần thì sao lại không thể có lần thứ hai. Dũng thấy Vương thao láo nhìn mình thì mỉm cười đáp lại. Vương biết chắc lúc này bộ dạng của mình kì cục lắm vì Dũng có biết chuyên gì đâu, Dũng có gặp phải tình huống như của Vương đâu.

Vậy là buổi học đầu tiên của Vương cũng kết thúc. Cả buổi học, kể từ khi ngỡ ngàng về sự trùng hợp với hai người bạn trong lớp, Vương không hề đến bắt chuyện với những “oan gia” này một lần nào. Có lẽ với buổi đầu tiên như thế là đủ.

Cả lớp đang nhốn nháo ra về, Hiền - con bé Thị Nở cũng đã “chuồn” về từ lúc nào, Dũng quay sang Vương:

-         Cậu không sao ở tay nữa chứ! - Dũng vừa thu dọn đống sách vở trên bàn vừa quay sang hỏi -  Không vấn đề gì chứ!

-         Ừ, Không sao - Vương niềm nở trả lời – Hôm qua bà tớ khen cậu nhiều lắm đấy!

-         Bà cậu? -  Dũng ngạc nhiên. 

-         Ừ, Bà bảo cậu tốt bụng và thông minh tuy nhiên hơi mất vệ sinh.

Dũng cười trừ, chân đang cố vươn ra xa, bước từng bước dài cho kịp bước với Vương. Trước khi mỗi đứa mỗi đường, thằng bạn loắt choắt còn quay lại nói với Vương

-         Nếu không có việc gì thì chiều nay ra bãi cỏ đầu làng đá bóng nhé!

Vương gật đầu rồi vẫy tay chào thằng bạn. Vương đạp băng băng xe về nhà, chiếc xe chú tài xế mới mang về cho Vương chiều hôm trước, chiếc xe bon bon trên đường, sáng bóng làm loá mắt mấy cô cậu bạn cùng đường.

Chắc hẳn đã có ai đó từng được chia sẻ như thế này: Khi nào mỏi mệt hãy nghe một bản nhạc yêu thích và nghĩ về thời thơ ấu của mình vì nếu bạn không cảm thấy bình yên khi nhớ về thời thơ ấu thì chẳng có tháng ngày nào nữa trong cuộc đời bạn có thể cảm thấy bình yên

Gió hiu hiu thổi, hè đã sắp sang thật rồi. Hương vị của mùa hè đã bắt đầu quện vào trong gió. Vậy là Vương đã ở đây, ngôi nhà mái ngói thiếu vắng hơi người này đã được một thời gian rồi. Trước cửa sổ, nơi ánh sáng của trời đêm hòa lẫn ánh đèn, Vương đang ngồi tựa lưng vào ghế, tay cầm bút, mắt nhìn lơ đãng ra phía ngoài như thể cậu bé bị cuốn hút bởi không gian mà chắc chắn trên thành phố không thể có này. Vương đặt bút xuống bàn, tay đưa lên trán quệt mấy giọt mồ hôi, có lẽ sự oi bức đã bắt đầu nhen nhóm không khí mùa hè. Bà nội đang nằm trên giường cạnh đó bỗng từ từ ngồi hẳn dậy, nhìn chăm chú cậu bé mấy giây rồi lên tiếng:

-         Thế nào xong chưa hả cu cậu, thôi đi ngủ đi mai còn đi học chớ! – Bà nói giọng ồm ồm, hơi kéo dài ra theo giọng điệu của người đang buồn ngủ.

-         Vâng, Bà ngủ trước đi ạ - Vương đáp lại lễ phép

-         Ừ! Thế thì bà ngủ trước vậy, cũng ngủ sớm đi.

Ở nông thôn mọi người thường đi ngủ sớm, bà cũng không ngoại lệ, bà thường giục Vương đi ngủ nhưng rồi lại đi ngủ trước, đến ba, bốn giờ sáng bà đã thức dậy rồi. Vương mỉm cười với bà rồi quay lại phía bàn, nhìn vào vở nhưng chưa tập trung trở lại. Cậu bé đang hồi hộp, mong ngóng cho buổi trả bài kiểm tra ngày mai. Cậu chờ đợi điểm số cao mà cậu đã rất tự tin ở lần kiểm tra vừa rồi. Cậu không muốn kết quả lần này lại thua kém hai “oan gia” như lần trước. Một là Dũng lớp trưởng, hai là con bé “Thị Nở” mà cậu vẫn còn ít tiếp xúc. Nói đến con bé Hiền, Vương cũng không hiểu có sức cản vô hình nào khiến cậu ít lại gần con bé, hỏi mấy câu bâng quơ cũng không. Con bé lại càng không thèm quay lại hỏi han cậu lấy một câu cho dù chỗ ngồi rất gần nhau - kẻ bàn trên, người bàn dưới.

- Có lẽ mình đã khép mình quá chăng? – Vương nghĩ ngợi – Mình thử chủ động bắt chuyện nó trước xem sao. Ừ! Sẽ như thế! Nhất định thế! dù ngày mai có ra sao…

Giờ ra chơi nào cũng thấy con bé Hiền cặm cụi làm bài tập. Hôm nay cũng vậy, sau tiết học đầu tiên trong khi cả lớp ồn ào náo nhiệt còn con bé thì chẳng để ý gì đến xung quanh cứ lầm lũi làm bài.

-         Này! – Vương chạm ngón trỏ vào vai Hiền.

Chỉ một cái chạm nhẹ nhưng cậu cũng cảm nhận thấy được vừa chạm vào xương vai, cảm nhận được sự gầy gò của cô bé.

Cô bé chết lặng, cả hai tuần qua cái tên “mặt bột” này không hề có một cuộc trò chuyện nào với cô, sao hôm nay lại làm phiền cô thế nhỉ. Hiền quay xuống hướng ra cửa sổ chếch góc 45 độ, bắt gặp ngay cái mặt bột kia đang hớn ha hớn hở nhưng trông lại rất giả tạo như đang gắng gượng cười. Vương nhanh nhảu:

-         Cho tớ mượn vở Toán được không?

Hiền quay lên với lấy quyển vở Toán đưa cho Vương, cô bé không nhìn thẳng mà mặt hướng đi chỗ khác. Chỉ trong 3 giây cô bé đã quay lại phía trên ngồi học tiếp, không nói lấy nửa lời.

Sự thật thì Vương chẳng có ý mượn vở Hiền để làm gì, cậu bé muốn lấy cớ để bắt chuyện nhưng sự thể lại như thế này đây. Vương bức xúc vì cái sự lầm lì, cậy răng không ra một chữ của cô bé. So sánh cái tướng gầy gò của cô ở vụ đụng xe hôm trước với hôm nay thì chẳng có gì khác nhau. Chỉ có khác là dáng vẻ sợ sệt đến buồn cười của con bé hôm trước không còn nữa mà thay bằng sự lầm lì đến khó chịu.

-         Có lẽ nó vẫn còn ngại, mình cũng vậy cơ mà – Vương nghĩ thầm.

-         Này! Định tỏ ra chăm chỉ khác người à, ở nhà thì chơi búp bê cả ngày đến lớp thì chăm chỉ nhỉ! – Vương châm chọc.

Cô bé Hiền vẫn ngồi im thin thít, cô chẳng thèm trách tên công tử không hiểu chuyện, vẫn tiếp tục với bài tập của mình.

Tùng… Tùng…! Vào tiết học tiếp theo. Vương chẳng thể nói thêm với cô bé lời nào. Vương tức lắm nhưng nín nhịn để vào học tiết mới. Tiết này cô giáo trả bài kiểm tra, đúng tiết học Vương trông đợi. Cậu bé học văn kém nên điểm bảy đã làm cậu cảm thấy rất hạnh phúc, mặt cậu tươi tỉnh như nắng mùa hè vậy. Cô bé Hiền thì đang loay hoay nhìn quanh tìm bài kiểm tra của mình. Lớp trưởng đã phát hết tập giấy mà chẳng thấy bài của cô bé đâu cả. Cô bé nhìn xuống Dũng, Dũng hiểu ý lắc đầu đáp lại.

-         Thưa cô, Bạn Hiền không có bài ạ - Dũng đứng dậy lễ phép hỏi.

Cô giáo vẫy tay ra hiệu cho Dũng ngồi xuống rồi điềm tĩnh nói:

-         Các em đã được trả bài rồi, có ai thắc mắc về điểm số của mình không? Cô chấm đã rất thoáng rồi đấy! Còn Hiền… – Cô nhắc đến Hiền nhưng vẫn quay xuống bên dưới bao quát toàn bộ lớp.

-         Trong mười mấy năm đi dạy cô chưa gặp phải một bài kiểm tra nào như của Hiền.

Cả lớp bỗng nháo nhác, rộ lên sự ồn ào vì tò mò

-         Trật tự nào cả lớp! – Dũng lên tiếng

Cô giáo đợi cho lớp bớt xôn xao rồi nói tiếp:

-         Cô không biết cho điểm bài văn ấy như thế nào. Dũng, em lên đây đọc bài của bạn cho cả lớp nghe.

Dũng đứng ngay ngắn giữa bục giảng dõng dạc đọc:

“Hãy viết về ước mơ của em và những hành động em đang làm để thực hiện ước mơ đó.

Ước mơ? Cô giáo vẫn chưa dạy cho em biết thế nào là ước mơ. Em chỉ biết ước mơ là những điều gì mình mong muốn. Nếu đúng như vậy thì em ước mơ nhiều lắm…

Em mơ cho bố mẹ chóng khỏi bệnh, luôn mạnh khỏe. Em mơ cho mẹ có một ngày được nghỉ ngơi, em mơ cho bố có nụ cười thật sự, bố ôm hôn chúng em như ngày bố chưa phát bệnh. Mong cho mấy đứa em được một ngày vui chơi thật sự. Em mơ vài lạng thịt mỗi ngày để mấy đứa em đủ chất mà lớn lên. Em mơ cho mấy đứa nhỏ được bộ quần áo mới. Em mơ cho thằng Út chiếc ô tô đồ chơi để nó không phải tưởng tượng cái hộp giấy đựng thuốc của mẹ là ô tô nữa. Em mơ cho mình lớn thật nhanh để kiếm nhiều tiền, để các em đỡ đói. Em mơ…”

Bài văn kiểm tra một tiết mà cô bé chẳng viết được bao nhiêu chữ. Ấy vậy mà Dũng đã dừng lại không biết bao nhiêu lần vì nghẹn ngào, cậu không khóc nhưng mắt đỏ hoe. Cô giáo cũng không nhìn xuống dưới lớp, quay mặt vào tường để giấu đi những giọt nước mắt. Hơn ai hết, cô giáo và tập thể lớp đều biết về hoàn cảnh gia đình của Hiền. Chỉ có Vương là không hay biết gì. Nhưng cậu bé cũng hiểu được phần nào qua bài văn chỉ vỏn vẹn vừa một mặt giấy của cô bé. Vương nhìn chăm chú vào đôi vai gầy, tấm lưng gầy lộ xương của cô bé bàn trên, cậu cứ nhìn như thế mà dằn vặt cho câu nói vô tâm của mình lúc nãy.

Cô bé viết bài văn ngắn nhất lớp nhưng cũng nhiều ước mơ nhất lớp. Điều làm cô giáo và cả lớp lặng người không phải vì số lượng ước mơ mà vì trong những ước mơ ấy không hề có một ước mơ nào cô bé dành cho mình.

Dũng thì đã về chỗ ngồi từ lúc nào. Cả lớp lặng đi từ nãy giờ, chẳng ai nói với ai câu nào mà chỉ nhìn về phía Hiền. Hiền cũng lặng đi như sự lặng lẽ mọi ngày, cô bé cúi đầu xuống bàn, nơi có bài kiểm tra mà Dũng vừa mới đưa cho.

Cô giáo định bụng chuyển sang bài mới nhưng cô muốn có sự cộng hưởng, muốn cho đám học trò phía dưới tự có cái nhìn đánh giá, suy xét lại mình. Cô quay về phía Hiền nhỏ nhẹ:

-         Hiền!

Cô bé như giật mình, đứng dậy nhanh như cắt, lễ phép đáp lại:

-         Dạ!

-         Ước mơ sau này của em là được làm nghề gì?

Cô bé im lặng trước câu hỏi của cô giáo. Mấy giây sau cô bé mới dám nhìn vào đôi mắt cô giáo và trả lời:

-         Làm cô giáo ạ!

Cô giáo không muốn nhìn thẳng vào đôi mắt buồn, có phần cam chịu của cô bé, cô giáo quay đi chỗ khác rồi thì thào:

-         Sao em không viết nó vào bài?

-         Em không viết vì nghĩ đó chỉ là một giấc mơ, giấc mơ xa vời quá – Hiền trả lời.

-         Vì sao?

-         Vì em học không khá lắm, em không có thời gian để học – Cô bé chầm chậm trả lời – Nếu em đi học làm cô giáo thì sẽ không có người giúp mẹ làm việc để có tiền mua gạo.

Cô giáo nín thinh, cả lớp cũng lặng im. Giờ văn hôm ấy ở trong không khí buồn như thế, cô giáo thì không đủ nhiệt tình để giảng như các tiết trước.

Thầy giáo tuýt còi, tay thầy thể dục chỉ về phía mấy cô bé đang có xu hướng đi bộ trong vòng chạy của mình, Dũng lớp trưởng đang đứng tựa vào thân cây phượng cùng đám con trai. Vương đứng cạnh Dũng bỗng lên tiếng:

-         Dũng này, Hiền có vẻ ít nói nhỉ?

-         Cậu thấy vậy à?

-         Ừ! Mình thấy cậu ấy cứ lầm lũi, mình ngồi bàn dưới mà chẳng mấy khi nói chuyện với cậu ấy cả.

Dũng gật gù như nhận ra điều đó, quả thật Dũng cũng thấy Hiền và Vương ít nói chuyện với nhau.

-         Chắc vì cậu lạ thôi. Hiền ít nói thật nhưng cậu ấy rất cởi mở nếu cậu chọn lựa tình huống thích hợp. Sau này thân quen hơn cậu sẽ biết.

-         Cậu và Hiền rất thân thì phải? – Vương hỏi

-         Có lẽ… - Dũng gãi đầu

-         Thưa Thầy… – tiếng gọi dài và lớn của cô bé Hoa ngồi cạnh Hiền.

Phía góc sân trường bên kia Hiền đang ngồi ôm chân. Cả lớp cùng thầy giáo xúm lại gần cô bé. Ngón chân cái của cô va phải gạch nhọn, máu đang rỉ ra từ trong móng chân.

-         Đưa bạn ấy vào phòng y tế trường thôi – Thầy giáo lên tiếng.

Mấy bạn nữ đỡ Hiền nhổm dậy, Dũng từ phía ngoài đám đông chạy vào, nhanh nhẹn xốc Hiền lên lưng, chạy nhanh về phía phòng y tế. Cả lớp hơi bất ngờ về sự sốt sắng của tên lớp trưởng. Dẫu rằng là lớp trưởng phải gương mẫu nhưng Dũng có thể chỉ định mấy bạn nữ đến giúp. Vương cũng bất ngờ vì sự nhiệt tình của Dũng. Dù sao thì vết thương cũng không đến nỗi gấp quá như thế…

Dũng cõng Hiền trên lưng gấp gáp chạy về phòng y tế. Mấy bạn nữ luống cuống chạy theo sau Dũng. Tiết học thể dục vì thế mà kết thúc sớm.

Tùng… Tùng…!

-         Vương, cậu giúp mình được không? – Dũng hớt hải chạy đến trước mặt Vương trong khi cậu và mấy người bạn đang bước ra khỏi cửa lớp.

-         Gì vậy? – Vương nhìn Dũng hỏi

-         Xe mình hết hơi, trưa rồi, mấy tiệm sửa xe đóng cửa. Cậu giúp mình cùng đưa Hiền về nhà được không?

Câu nói rời rạc nhưng Vương cũng kịp hiểu cậu bạn nói gì. Cậu khẽ gật đầu.

-         Đi thôi

Vương hớt hải chạy theo Dũng. Dũng vừa gấp gáp chạy vừa kéo theo tay Vương.

Hai chiếc xe song song đi trên đường giữa trời trưa nắng. Đường đã vắng bóng người. Dũng hì hục rướn người về phía trước. Từng vòng, từng vòng xe chuyển bánh khó khăn hơn. Một phần là vì đằng sau xe có Hiền nhưng phần nhiều là do chiếc xe cà tàng của cô, có lẽ nó có từ thời phong kiến. Vương đi bên cạnh, thương cho thằng bạn. Dũng hì hục đạp xe bao nhiêu thì Vương thảnh thơi bấy nhiêu. “Ai bảo thằng nhóc muốn đèo “mĩ nhân” cơ, không nên để nó mất cơ hội” – Vương nghĩ ngợi, tủm tỉm cười thầm.

Nhà cô bé Hiền ở khá xa trường. Hai xe vừa kịp đến cổng, Dũng khó nhọc đặt chân xuống đất như thể chân cậu bé muốn rời ra khỏi cơ thể. Dũng lên tiếng:

-         Công nhận Hiền cũng khỏe thật đấy, thế mà cậu đi được con ‘Dream Nhật” này suốt.

Hiền cũng vừa đặt chân xuống, nhoẻn miệng cười trừ:

-         Hai cậu vào nhà uống nước cho đỡ khát đã hẵng về.

-         Thôi muộn rồi, bọn mình về luôn – Dũng đáp

Cậu bé Vương thì đang nhìn quanh. Cậu chú ý đến cái cổng nhà màu trắng đã ngả sang vàng vì rêu phong. Cậu bé đang tò mò về mái ấm gia đình của cô bạn.

-         Này! Vương đi thôi! – Dũng quát lớn

Dũng dựng xe, trao trả lại cho chủ nhân rồi tiến về phía sau xe của Vương. Cả hai đang định quay đầu xe ra về thì thấy bóng dáng một người phụ nữ trung niên cùng mấy bé con theo sau. Đó chính là mẹ của Hiền, bà đang dắt tay mấy đứa em chạy ùa ra khỏi cổng. Vương và Dũng chưa kịp cất tiếng chào thì hòn gạch vỡ đã chạm đất gần sát chân mấy đứa nhỏ. Một người đàn ông trung tuổi đang đuổi theo mấy mẹ con – Bố của Hiền vừa quăng nó xuống. Mắt ông đảo liên hồi. Ông lom khom cúi xuống định nhặt hòn gạch khác gần đó. Vương còn chưa hết sững sờ thì Dũng đã chạy về phía ông ta. Như đã rất thành thạo với việc này, cậu ôm chặt lấy cánh tay đang cầm gạch của ông bố đáng thương.

-         Giúp tớ với – Dũng nói lớn

Vương thấy vậy chạy tới định bụng giữ chặt tay còn lại của ông. Hiền cũng nhanh chóng chạy theo, cô chỉ sau chân Vương vài bước. Vương đưa tay nhỏ bé của mình ra tóm lấy tay đang vung loạn xạ của ông bố. Hụt tay, Vương không tóm được cánh tay đó. Bố Hiền như nước vỡ bờ vung tay mạnh vào Vương. Cú vung tay vô thức đó nhằm thẳng vào mặt cậu bé. Như bị một cái đòn gánh đập vào, Vương choáng váng ngã chúi xuống đất. Hiền theo sau Vương vài giây cô bé kịp tóm chặt lấy cánh tay của bố, miệng liên hổi:

-         Con xin bố, con xin bố…

Đầu vương va chạm với đám đất đá, nó đã rỉ máu. Cậu bé mơ màng loay hoay nhỏm dậy nhưng rồi lại gục xuống. Cậu chỉ loáng thoáng thấy bóng mẹ của Hiền lại gần rồi mọi thứ chỉ còn lại toàn màu đen.

Vương ngồi phắt dậy. Cậu biết rằng đây không phải là nhà bà Nội. Cậu nhìn xung quanh, chỉ toàn là giấy vàng, giấy đỏ và đống mặt nai mà cậu từng nhìn thấy hôm đụng xe với Hiền. Mấy đứa nhỏ đang ngồi quanh đống giấy hí hoáy quệt bột hồ từ trong một chậu to.

-         A! Anh kia dậy rồi chị Hiền ơi – Một đứa bé phát hiện và kêu lên

Vương quay ra cửa, ông bố Hiền đang ngồi lơ ngơ nhìn vô thức ra bên ngoài. Có lẽ ông ấy đã quay trở lại trạng thái bình thường. Hiền từ ngoài bước vào nhà trên tay bưng cái bát loa to tiến về phía Vương.

-         Cậu dậy rồi à! Ngại quá…! – Hiền đặt bát cháo xuống giường cạnh chỗ Vương đang ngồi rồi đưa tay gãi gãi đầu.

-         Mình… Mình sao lại ở đây? – Vương hỏi

-         Cậu bị thương, ngủ ở đây từ trưa – Hiền chỉ tay lên đầu cậu bé nói với vẻ ái ngại.

Vương đưa tay sờ lên đầu, lúc này cậu bé mới biết đầu mình đang quấn băng rồi hốt hoảng:

-         Mình ở đây bao lâu rồi? tiêu rồi, bà mình ở nhà.

-         Mẹ tớ và Dũng đã đến báo với bà cậu rồi. À cậu ăn cháo đi! Cả buổi không ăn gì rồi – Hiền đẩy bát cháo về phía Vương – mẹ mình sợ cậu khó ăn cơm nhà mình nên bảo mình nấu cháo.

Bụng đang đói nên Vương nhiệt tình đón lấy bát cháo và xúc ngon lành. Được mấy thìa cậu bé nhồm nhoàm hỏi tiếp:

-         Bố cậu bình thường rồi chứ!

Hiền  khẽ gật đầu. Vương tiếp tục thì thào:

- Bố không làm được việc nhà lại còn thường xuyên đánh đập, cậu có giận bố không?

Hiền suy nghĩ một lúc rồi nói rất người lớn:

-         Mẹ bảo tại bố bị bệnh nên mới thế, chứ bố cũng thương mấy chị em lắm, mình không giận bố, mình thương bố.

Vương im lặng trước câu trả lời của Hiền. Trong lòng cậu bé lúc này có một cảm giác gì đó rất lạ, một cảm xúc rất khó để diễn tả với ngôn ngữ của một cậu học sinh 14 tuổi.

Một lúc lâu sau, Vương nói tiếp:

-         Chân cậu không sao chứ, mình thấy chân cậu đi cà nhắc.

-         Ừ! Đi lại hơi khó khăn, mình chỉ sợ không đi lấy được hàng.

Bát cháo đã được Vương ăn sạch. Cậu bé im lìm nhìn về phía mấy đứa em của Hiền. Hiền thấy vậy nhanh nhảu:

- Cậu ăn thêm nhé! Mình xuống bếp…

Không để Hiền nói hết, Vương trả lời ngay: “Mình đủ no rồi”

Hiền mang cái bát xuống bếp, chân đi cà nhắc.

Vương nhìn lại quanh căn nhà tuềnh toàng. Cậu chưa hề vào một ngôi nhà nào như vậy, ngôi nhà không lớn mà chứa đủ mọi thứ. Toàn bộ vật dụng gia đình được để quanh 3 cái giường và quanh cái tủ gỗ ở giữa nhà. Bốn bức tường của ngôi nhà đỏ tươi màu gạch cũ như thể ngôi nhà đang xây dựng dở dang. Vương nhìn cô bé Hiền, cậu bé chăm chú hơn với khuôn mặt bơ phờ, gầy gò, hiền buồn… càng nhìn càng thấy tội nghiệp. Vương nhớ đến bài văn của Hiền, cậu bé quay sang ông bố nhìn cái vẻ lơ ngơ ấy. Vương hiểu và xúc động về ước mơ của Hiền, cậu bé cảm phục cô bé nhỏ con. Nhỏ con mà cô bé đầy tình thương, nhỏ con mà cô đã để lạc mất cả nụ cười, niềm vui trẻ thơ vì các em, vì gia đình. Vương vừa thương, vừa cảm phục cô bé.

Cả buổi chiều hôm ấy ngồi trên giường, Vương nhìn xuống nơi có chị em Hiền đang cặm cụi làm vàng mã. Thỉnh thoảng mấy đứa em Hiền ngẩng lên nhìn Vương với vẻ tò mò nhưng chúng không nói gì cả, có lẽ vì chúng thấy Vương quá khác biệt.

Đưa Vương ra khỏi cổng, Hiền không ngừng nói lời xin lỗi:

-         Mình thật sự xin lỗi cậu.

Có lẽ con bé không làm được gì hơn ngoài việc nói 2 từ “xin lỗi”. Vương cười tươi rồi nói lời chào tạm biệt. Trước khi đi cậu bé còn bỏ lại một cậu ngắn gọn:

-         Tớ cười nhìn đẹp lắm phải không?

Câu nói đó để lại sau lưng là con bé Hiền đang thô lố mắt, chẳng biết tên nhóc vừa nói gì?

Không phải bỗng dưng Vương lại nói một câu lạ hoắc “Tớ cười nhìn đẹp lắm phải không?” trước khi ra về. Cậu bé cũng biết Hiền sẽ ngạc nhiên lắm, chắc chắn vậy bởi cô bé thật sự chưa có một nụ cười đúng nghĩa. Khuôn mặt nhỏ nhắn, da đã sạm đen vì nắng mùa hè, Hiền có đôi mắt thật đẹp nhưng buồn ẩn dưới cặp lông mày cong và dài. Cái bóng dáng nhỏ nhắn, xinh xắn, gầy trơ xương của cô bé cứ hiện lên trong đầu cậu bé suốt đoạn đường về. Cậu bé thật sự chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười của Hiền, cô bé cứ u sầu về những lo toan cuộc sống, về hoàn cảnh gia đình mình. Nụ cười trẻ thơ của cô bé đã bị đi lạc. Vương nhất định sẽ làm cho cô bé cười, sẽ khiến cô bé lạc quan vào cuộc sống như những gì Vương đang cảm nhận, như niềm vui mà Vương đang có. Niềm vui của một cậu bé 14 tuổi, niềm vui vì cậu đã thực hiện được kiên quyết mà cậu đã đề ra tối hôm trước: “Mình thử bắt chuyện với nó trước xem sao! Ừ! Sẽ như thế, nhất định thế! Dù kết quả ngày mai sẽ ra sao…”. “Sự chân thành sẽ được đáp lại nếu bạn thật sự quan tâm đến người khác” – đó là chân lí cậu bé tự mình đúc rút lại. Trên chiếc xe thân thuộc, con đường về nhà mà Vương cảm nhận như dài hơn. Cậu bé hơi nghiêng đầu về phía ông mặt trời, thả lỏng cơ thể hưởng trọn không khí mà cậu đã quen thuộc trong thời gian qua, thật trong lành và yên bình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro