CHƯƠNG 1: Chào đời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng 11 giá lạnh, nhưng con phố tràn đầy hoa tuyết trắng xoá. Bệnh viện Thiên Nhi vào tầm đêm khuya nhốn nháo hơn hẳn. Bác sĩ thay nhau ồ ạt vào phòng sinh, nghe nói, phu nhân nhà này khó sanh.

Dinh doong deng, Đồng hồ điểm 12 giờ khuya!


Oa oa oa...


Tiếng khóc chào đời của một tiểu tinh linh bé nhỏ, bên cạnh là nụ cười thoã mãn của người mẹ. Danh Gia cuối cũng cũng có một nàng tiểu thư sau hai thiếu gia nghịch ngợm, nàng ấy - Danh Tĩnh Nam


Một giờ trước ư!


Oa oa oa...


Tiếng khóc lại được truyền đến, lần này lại là bé gái. Bình Gia sau này, sẽ do cô - Bình Tĩnh Đào nắm quyền thừa kế.


—————


Phòng hồi sức 4.


Một người phụ nữ khác được y tá đưa vào, vẫn còn vì mệt mà ngủ thiếp đi. Bên cạnh cũng có một người khác mà ngủ mê man. Căn phòng vì thế mà chìm trong im lặng, chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều đều.


Sáng sớm


Bà Bình tĩnh dậy sau một trận hồi xin mệt mỏi, dáo dác tìm bóng dáng chồng mình. Bình lão gia vừa hay bước vào lên tiếng:


-Em tìm anh à?


-Không tìm anh thì tìm ai?_ Bà liếc ông, nhảm nhí.


-Được được, cháo đây ăn đi!


Ông đổ cháo ra chén, đưa trước mặt bà, còn nhiệt tình thổi đút cho bà. Trên môi bà vô tình lộ ra một nụ cười vô cùng hạnh phúc.


-Haizz, Vợ chồng người ta!


Bà Danh ngồi trên giường chán nản nhìn chồng mình, đưa mắt ngưỡng mộ nhìn bọn họ.


- Vợ chồng son_ Ông Danh chép miệng.


-Thế chúng ta vừa mới cưới nhau năm ngoái còn gì ?!_ Danh phu nhân hâm hực.


-Vậy là già rồi!_ Ông cầm đồ điều khiểm vừa chuyển kênh vừa lẩm nhẩm.


-Anh..._ Bà tức nghẹn họng, không thèm trách Danh lão gia.


Nói rồi, trùm chăn bít đầu quay vào trong nhắm mắt ngủ. Vợ chồng họ Bình nhìn họ rồi bụm miệng cười trộm, vợ chồng nhà này thật thú vị.


Một khắc sau, ông Danh quay lại, tay cầm chén cháo nghêu, lay nhẹ vợ:


-Dậy đi cô, ăn cháo!


Bà Danh nghe gọi ngay lập tức ngồi dậy, cô biết mà, ông chỉ là khẩu xà tâm phật, ông thương nhất cũng chỉ có bà.


Đến khi Danh phu nhân ăn xong, bà Bình mới vui vẻ ngồi lại bắt chuyện, hai ông chồng cũng bàn với nhau chuyện trẻn trời dưới đất. Biết được cả bốn người đều cùng tuổi, chỉ là ông bà Bình cưới sớm hơn 1 năm. Hai cô vợ vừa mới sinh con, vừa hay lại hai cô con gái. Càng nói càng thân thiết, họ nói sau này nếu có nhân duyên gặp lại, sẽ cho luôn hai đứa một đường tình duyên thật đẹp, dẫu sau nơi Anh quốc này đâu kì thị đồng tính.

__________

Duyên phận, là do trời, một phần cũng là do chính bản thân tự nắm bắt.


Hai tháng sau, bà Danh hay tin ngôi biệt thự kế bên có người chuyển đến. Khi bà ra vườn tưới cây, vô tình bắt gặp xe chuyển nhà dừng trước ngôi biệt thự kế bên. Bà tò mò ló đầu ra xem, dù gì cũng là hàng xóm, trước sau cũng phải thân thiết thôi.


Không thể nào!!! Bà bất ngờ, là vợ chòng họ Bình, trùng hợp đến thế sao?


-Bà Danh, nhà bà ở đây à?_ Bà Bình thấy cô ngẩn ngơ liền hỏi.


-Ừ, nhà tôi. Bà chuyển đến đây à?


-Woa, chúng ta quả thực có duyên nha.


Bình phu nhân cười, chạy lại ôm chặt lấy bà Danh, họ thật có duyên, con họ cũng rất có duyên.


Từ khi hai nhà sát nhau, hai đôi vợ chồng này càn thân thiết, gần như 1 gia đình. Danh Tĩnh Nam và Bình Tĩnh Đào từ nhỉ đã dính nhau như sam, một chút thói quen tách rời cũng không có. Trái lại hai gia đình vô cùng thích như thế, Bình gia rất ưng Tĩnh Nam, mà Danh gia cũng rất ưng Tĩnh Đào.

_______________

Câu chuyện của họ từ đây sẽ chính thức bắt đầu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro