CHƯƠNG 2: Năm tháng đến trường.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Danh Tĩnh Nam giống mẹ, gương mặt một tuổi còn búng ra sữa của nó ai gặp cũng phải yêu mến. Khuôn mặt hơi mũm mỉn, chiếc mũi nhỏ xíu trông rất dễ thương, làn da trắng mịn màng. Mái tóc đen huyền xõa trên vai, mỗi lần nó đùa giỡn lại phấp phới trước gió. Bởi vì còn rất nhỏ, nhan sắc còn chưa được phác họa rõ ràng. Nhưng nó có đôi mắt giống ba, màu nâu mọng nước, cực kì động lòng người.


Bình Tĩnh Đào mang nét hao hao giống ba, tuy còn rất nhỏ nhưng đã vô cùng xinh gái. Làn da của đứa con nít đương nhiên là trắng. Đôi mắt đen láy giống mẹ, dạo gần đây trông sắc bén mà chứa đầy tia nghịch ngợm. Cô có hàm trắng trắng sữa, đều đặn, mỗi lần cười lại như mặt trời chiếu sáng. Nụ cười thường thấy ở cô, chính là trước lúc bắt đầu trò quậy phá của nình, cười rất nham hiểm.


Danh Tĩnh Nam quậy phá, cộng thêm Bình Tĩnh Đào là quậy muốn long trời lở đất luôn.


Hai người chỉ mới một tuổi, cũng chỉ mới biết đi. Hai đứa bé từ nhỏ đã vô cùng gian xảo, lúc bà Bình và bà Danh cùng ở đây thì ngoan ngoãn ngồi yên. Họ đi khỏi liền lập tức rượt đuổi nhau, trời ơi! Một tuổi đã biết rượt bắt.


Lúc hai tuổi


Từng bước đi của chúng dần chững chạc hơn, những lần vấp ngã cũng không còn. Miệng cũng đã nói được những tiếng bập bẹ, có thể gọi ba gọi mẹ và gọi tên nhau. Chúng lại ngày một thân thiết hơn nữa rồi.


Học mẫu giáo


Nó và cô cùng học chung một lớp ở một ngôi trường gần nhà, hằng ngày vẫn cùng đến trường và về nhà.


Sáng thứ hai


Pính pong


Tiếng chuông cửa vang lên, ông Danh đặt tờ báo xuống bước lại mở cửa mà chẳng cần nhìn trước là ai, như là đã quen vơi việc này lâu rồi.


– Cháu chào cô Huyên, chú Khải.


Cửa vừa mở liền nghe tiếng gọi thật to của cô.


– Đào Đào ngoan, vào đây.


Như là thói quen, cô chạy vào bếp, kiếm chiếc ghế của mình và ngồi xuống, rất tự nhiên.


Tĩnh Nam nằm trên chiếc giường êm ái trở mình, ở dưới ồn ào quá.


– Nam Nam, dậy mau, trễ giờ rồi.


Mẹ nó từ dưới lầu gọi vọng lên, mẹ nó là người không thể chọc giận nha, rất dữ. Nó liền bật dậy, dụi dụi đôi mắt, lê thân vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân. Sau khi mọi thứ xong xuôi, nó thay đồng phục rồi xuống lầu. Nó vừa xuống, cô đã ngồi đó ăn được nửa phần rồi.


– Lại đến ăn chực?! – Vẫn còn trên cầu thang nó đã nói.


– Ngày nào cũng vậy mà cậu không quen được à? – Cô ung dung vừa ăn vừa nói.


– Tại cậu mà phần ăn của tớ lúc nào cũng bị chia đôi đấy.


Nó tức giận nói, chạy lại nhéo má cô, trong mệng đang ngâm cơm khiến cô chẳng biết kêu thế nào. Nó một giây sau tức giận liền trở lại bộ mặt tội nghiệp nhìn bà Danh.


– Mẹ!! Ít thế sao?!


Một trái trứng, một miếng thịt bò, hai thanh xúc xích cùng với chén cơm và ly sữa. Vậy mà ít hả!?


– Ăn đi đừng nói nhiều. – Bà liếc nó


———————

Cô sau khi ăn xong ngồi chờ nó, "con bé này, lại dễ thương thêm rồi" đợi đến khi nó ăn gần hết, còn lại thanh xúc xích, cô đứng dậy kéo nó lên.


– Chào cô chú tụi con đi học. – Cô lễ phép cúi người.


– Ừ đi cẩn thân nha. – Bà Danh đáp.


– Ế, xúc xíchhhh....


Bị cô nắm cổ áo nó ú ớ, ba mẹ chẳng ai thèm đoái hoài nhìn ra ngoài này cả. Xúc xích là món nó thích nhất mà, "Tĩnh Đào!! Đồ xấu xaaa"


– Đi. Ăn nhiều rồi.


Suốt quãng đường nó hậm hực, không thèm nói với cô lời nào. Vào lớp ngồi kế nhau cũng không thèm nói chuyện mặc cho cô hết sức kêu gào. Nó nhát định sẽ trả thù, trả thù, trả thù!


Bình thường nó rất ít nói, hiếm khi nói chuyện với bạn bè trong lớp, dù là trả lời cũng một hai chữ. Chuyện lạ là hôm nay nó chủ động bắt chuyện với mọi người, đặc biệt là con trai, còn nói rất nhiều.


Nó biết cô không thích con trai lại gần nó, mà nó không hiểu tại sao nữa. Mà thôi, cứ trả thù trước, rồi tính sau.


Mấy đứa nhóc lớp nó, được nó bắt chuyện thì vui sướng bay lên tận chín tầng mây. Danh Tĩnh Nam ngày thường chỉ nói chuyện với Bình Tĩnh Đào hôm nay lại không thèm nhìn cô nữa, có biến nha.


Mấy đứa bé lớp nó lại thừa cơ chạy đến cạnh cô, nói đủ thứ chuyện, khiến tai cô nhứt chết đi được. Tĩnh Đào ngày thường muốn lại gần nhất định phải bước qua xác Tĩnh Nam đó, bây giờ là cơ hội tốt.


Cô lên tiếng đuổi đi hết đám con gái, mà tụi con trai cũng bị hù muốn tháo lui. Bọn họ đi hết rồi, lại là cô, trả thù thất bại, nó trừng mắt nhìn cô, cô chỉ cười đắc ý nhìn lại nó.


Cả ngày hôm nay dù làm cách nào cũng không chọc tức được cô khiến nó tức muốn điên.


Cô không biết nó là ngu thật hay giả bộ ngu, vậy cũng không biết! Cả ngày nay cô đã vài lần tức thiếu điều muốn học máu rồi. Nó có nhận ra hay không đám nhóc đó đều thích nó, còn dám chủ động bắt chuyện.


Trên đường về cả hai lại chẳng nói chẳng rằng, nhớ rồi, cô rất sợ nó khóc. Nó đột nhiên ngồi xổm xuống đất, lớn tiếng nức nở, bởi vì nó hay dùng chiêu này để xin ba mẹ đồ chơi nên đến bây giờ có rất nhiều kinh nghiệm.


Cô đi phía trước nghe tiếng nó khóc hoảng hồn quay lại. Thấy mặt nó toàn là nước mắt, cô luống cuốn chẳng biết làm gì. Bỗng nhiên cô nhớ ra, từ trong cặp lấy ra chiếc kẹo mút, con bé này rất thích kẹo, nên trên người cô lúc nào cũng có sẵn.


– Nín đi, tớ cho kẹo này. – Cô huơ huơ cây kẹo trước mặt nó.


Nó thèm đến xém tí chảy nước miếng, nhưng mà phải nhịn, nhịn đi, ăn vạ thêm tí nữa. Nó càng khóc to hơn, khiến cô quýnh lên.


– Nè, nín đi, tớ cho kẹo mà.


– Không.


– Không ăn kẹo sao? – Cô ngạc nhiên.


– Cậu lúc nào cũng ăn hiếp tớ. – Nó nức nở.


– Ừ. Tại tớ xấu, rồi mau nín đi.


– Cậu giành đồ ăn của tớ.


– Ừ. Tớ sai


_Cậu không cho tớ chơi với mọi người.


– Từ nay cậu muốn làm gì cũng được. Mau nín đi. – Cô khổ sở nói.


Nó có nghe lộn không, cô tự nhiên lại dễ dãi như thế làm nó cảm thấy không quen. Nó im lặng không khóc nữa, ngồi yên trên đường.


– Ăn không? – Cô cười


– Ăn!


Nó đưa tay giựt lấy.. Hụt rồi.


– Không cho. – Cô giơ kẹo lên cao khiến nó với không tới.


– Tớ khóc tiếp. – Nó nói tỉnh queo.


Cô hốt hoảng đưa cây kẹo cho nó rồi mới ngỡ ra nó chỉ hù, con bé này ngày càng gian xảo. Đạt được mục đích, nó cười híp mắt ngậm lấy cây kẹo. Nó chỉ thích một Tĩnh Đào thích chọc phá nó thôi, ngoan ngoãn nghe lời nó thì có chút không quen.


– Cậu nói rồi đấy, từ nay về sau tớ muốn làm gì tùy tớ đấy.


– Tớ không có nói. – Cô tỉnh queo


– Cậuuu... – Nó trừng cô.


– Liuliu. – Cô lè lưỡi trêu.


Nó rượt cô suốt con đường về nhà, hoàng hôn ngập trong tiếng cười của hai đứa trẻ.


————————-


Ba năm mẫu giáo cứ thế trôi qua, chọc nó là việc của cô mà lần nào nó cũng không kiếm được cách nào khác để trả thù. Nó cứ dùng lại chiêu cũ, khóc rồi lại khóc, cô vài lần đầu vẫn còn lúng túng, sau đó biết được nó cố tình thì đã đỡ hơn, vẫn chấp nhận bị lừa mà kiên nhẫn dỗ nó nín khóc.


————————–


Năm năm tiểu học cũng không khác nhiều lắm, vẫn chung trường chung lớp. Cô hằng ngày vẫn qua nhà nó ăn chực rồi cùng đến trường. Đôi lúc nó dậy sớm sẽ qua nhà cô, lên phòng cô, leo lên giường cô làm đủ trò để lôi cô dậy. Tiểu học chỉ khác một chút là sỉ số lớp tăng kéo theo những người thích nó và cô cũng tăng. Nói chung thì đẹp là khổ!


————————–


Lên cấp hai, có hẳn hai fanclub của Danh Tĩnh Nam và Bình Tĩnh Đào, và đương nhiên hai bên cực ghét nhau. Nhờ cái fanclub nhảm nhí đó mà tình cảm hai người càng thân thiết.


Họ là bạn thân, nhưng dại gì tiết lộ sớm, mập mờ như thế. Chỉ cần có người theo đuổi cô, cô liền đem nó làm bia đỡ đạn. Ngược lại có người theo đuổi nó, chẳng cần nó nhờ, cô tự động chen vào làm bia đỡ đạn cho nó, không cần biết nó thích hay không.


Cho đến năm cuối cấp hai, có một người con trai, dũng cảm theo đuổi nó, mặc cho cô xuất quân bao nhiêu lần cũng không ngăn được anh ta. Trong lòng cô bắt đầu bất an, nó không thể thích người khác được chỉ được thích cô.


Anh ta theo đuổi, nhận xét nó là một tảng băng, ngàn năm cũng không tan. Anh không hiểu tại sao nó lạnh nhạt với anh nhưng lại thân với cô như thế, chẳng lẽ lời đồn là thật?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro