Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rừng cây nhỏ của trường trung học số 2 nổi danh là thắng địa tình nhân.
Không cón gì để nói nhiều, rừng nhiều cây = kín đáo, chiếm diện tích lớn = vị trí xa xôi.
Đối với thiếu nam thiếu nữ thời kì trưởng thành mà nói, chỉ cần có thể dưới mí mắt giáo viên trốn ra được nghỉ ngơi một lát, đi nơi nào cũng được.
Huống hồ rừng cây nhỏ xác thực phong cảnh không tồi, một năm bốn mùa đều có hoa cỏ để ngắm.
   Vừa đến cuối mùa thu, cả vườn lá phong đỏ càng đẹp không tả xiết, ngày khai giảng cấp hai đều sẽ cố ý chọn vào ngày thu.
Mùa hè rừng cây nhỏ cũng rất đáng để đi dạo, cây cối tươi tốt, trăm hoa đua nở, còn có thể ngắm đàn cá Koi trong ao, không ít cặp tình nhân cũng sẽ ở rừng cây nhỏ ăn cơm trưa.
Lâm Triều nhìn Lâm Mộ bất an thấp thỏm, khóe miệng cười một cái: "Làm sao? Anh rất để ý?"
Quan tâm sao?
Đương nhiên quan tâm, đây chính là Tưởng Mộng.
Nữ sinh duy nhất trong trường có thể phân biệt cậu và Lâm Triều.
Cậu và Lâm Triều mặt giống nhau như đúc, chỉ cần mặc quần áo vào, căn bản là không thể phân biệt được ai là ai từ sự khác biệt nhỏ về chiều cao hay hình dáng cơ thể.
Mà Tưởng Mộng lại làm được.
Không biết lý do gì, nhưng nàng chính là có thể, chỉ có nàng biết.
Điều này làm cho Lâm Mộ có cảm giác lãnh đoạ bị kẻ khác xâm lấn.
Tại sao? Thế giới của cậu có Lâm Triều là đủ, tại sao Tưởng Mộng lại muốn thò một chân vào.
     Trước đây khi Lâm Mộ tìm kiếm các tác phẩm nói về huynh đệ cấm luyến, có xem qua một bộ hoạt hình tên ( Phòng quan hệ công chúng nam sinh trường trung học Anh Lan )
     Cậu ghét nữ chính, ghét nàng chen chân vào tình cảm của cặp sinh đôi.
     Cậu cũng hận anh em sinh đôi kia, hận bọn họ không kiên trì, dĩ nhiên đều bị nữ chính hấp dẫn.
     Trong tác phẩm, Xuân Phi là cô nữ sinh rất được yêu thích, trong hiện thực Tưởng Mộng cũng vậy.
     Ôn nhu thiện lương, thoải mái hào phóng, thành tích ưu tú, là hoa khôi trường.
     Cậu ngoại trừ điểm số, còn lại đều không thể so sánh được với Tưởng Mộng.
     Hơn nữa cậu trời sinh giới tính cũng đã thua một đoạn dài.
     Lâm Triều sở dĩ ở cùng với mình, đơn giản chính là trẻ người non dạ bị dụ dỗ, hơn nữ còn có quan hệ  máu mủ.
    Cuối cùng sẽ có một ngày, Lâm Triều chơi chán cậu.
     Dù sao theo quan sát của cậu, Lâm Triều dụng vào cậu thường xuyên hơn, hẳn là sẽ càng sinh ra tình cảm đối vời người khác giới.
     Thời gian mà Lâm Triều không cần cậu, ngược lại cùng Tưởng Mộng ở bên nhau, cũng có thể không xa nữa.
     Lâm Mộ biết mình không nên nghĩ nhiều như vậy, nhưng chẳng phải tất cả tình cảm của con người đều chỉ vì nghĩ ngợi mà quấn lấy mình đến chết sao?
     Cậu cuối cùng bắt đầu hận từ bản thân, hận bản thân mình xấu xí.
     Bởi vậy, đối mặt với câu hỏi của Lâm Triều, Lâm Mộ giấu trong lòng tất cả những bất an há miệng, cuối cùng chỉ là trầm thấp mà "Ừ" một tiếng.
    Lâm Triều hỏi: "Vậy anh cũng không có lời nói muốn nói với em sao?"
     Đương nhiên là có, rất nhiều rất nhiều, nhiều đến mức nó có thể nhấn chìm Lâm Mộ. Bất quá những câu nói kia chỉ có thể trong suy nghĩ, Lâm Mộ không dám nói.
"... Không có." Cậu suy nghĩ một chút, liền nói thêm một câu: "Em và Tưởng Mộng phải chung sống thật tốt."
     Lâm Triều đi phía trước đột nhiên dừng bước, làm Lâm Mộ thiếu chút nữa đụng vào.
     Hắn xoay người, rõ ràng đang ban ngày nhưng khuôn mặt âm trầm, nhìn không rõ lắm, chỉ nghe đến một câu: "Anh tích cực đem em đẩy cho người khác như vậy?"
     Lâm Mộ dĩ nhiên cảm thấy nghe được tiếng nghiến răng nghiến lợi.
     Cậu cảm thấy câu hỏi của Lâm Triều càng ngày càng khó trả lời, đành phải châm chước dùng từ: "Không phải đẩy, chỉ nói là em cũng nên có mối quan hệ của chính mình..."
     "Đừng hòng nghĩ tới!" Lâm Triều đột nhiên quát, âm thanh cũng không lớn, vẫn còn biết đây là đang trên phố lớn. Hắn tàn nhẫn đi về phía anh trai, mỗi một bước đều rất nặng, làm cho Lâm Mộ không khỏi rụt vai lại, chỉ cảm thấy như có con dao sắc đang róc xương mình ra vậy.
     Cậu trơ mắt nhìn Lâm Triều nhấc lên hai tay, trên không trung dùng sức nắm thành quả đấm, sau đó giận dữ đấm bản thân một cái: "Đoạn này quan hệ anh nói bắt đầu liền bắt đầu, nói kết thúc liền kết thúc, em là chó à để cho anh gọi liền đến đuổi liền đi!"
     Cậu rốt cục thấy rõ nét mặt cửa Lâm Triều , vành mắt hồng hồng, môi mím chặt.
     Dĩ nhiên là dáng vẻ muốn khóc.
     Lâm Mộ dự đoán các khả năng Lâm Triều trả lời, khó khăn nhất là hắn chính mồm thừa nhận có quan hệ cùng Tưởng Mộng, thậm chí kể ra cả mối quan hệ anh em biến dạng này.
     Ngàn vạn lần không ngờ Lâm Triều lại không trả lời.
     Chờ Lâm Mộ phản ứng lại, Lâm Triều đã tức giận bỏ đi, trên tay còn đang cầm đồng phục học sinh của mình bị anh trai mặc trong lúc khóc.
     Cậu sửng sốt một chút mới đuổi tới nắm lấy tay Lâm Triều, khí lực rất lớn, âm thanh rất run: "Anh không có... Anh không nghĩ chúng ta sẽ kết thúc."
     Lâm Triều, Lâm Triều... Em trai của cậu, không biết nên nói gì cho tốt, đối phương đỏ chót viền mắt triệt để làm cậu bối rối.
     Lâm Triều quay mặt sang, yên lặng nhìn chăm chú Lâm Mộ một hồi lâu, nhìn thấy ca ca cũng cơ hồ cũng muốn khóc lên, này mới chậm rãi thả lỏng hạ nét mặt .
"Vậy thì không được nhắc lại, nhắc lại em liền tức giận thật đấy." Hắn ôm chặt lấy ca ca, âm thanh rầu rĩ: "Anh phải thề, vĩnh viễn sẽ không bỏ lại em."
     Lâm Mộ cũng cảm thấy khó thở, dùng sức mà chớp đôi mắt, ôm lấy vai em trai nói: "Anh thề, tuyệt đối sẽ không bỏ lại em."
     Hắn vốn cho là Lâm Triều là bị động cuốn vào đoạn này quan hệ, luôn yên lặng chịu đựng hắn đòi hỏi. Bây giờ nhìn lại, tựa hồ có cái gì cùng trong tưởng tượng của cậu không giống nhau.
     "Anh nói rồi đấy."
     "Ừm."
     "Phải thề tuyệt đối sẽ không quên."
     "Anh thề."
     "Người nói dối liền biến thành chó con."
     "Được."
     "... Ca, chúng ta về nhà đi."
     "Ừm."
      Lâm Mộ nắm tay Lâm Triều, cùng đệ đệ chậm rãi đi về phía nhà.
     Về nhà, quay trở về ngôi nhà của bọn họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro