Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Mây

Trận đấu bóng rổ giữa các lớp vừa rồi là sự kiện lớn cuối cùng của trường trung học số 2, qua một tháng nữa là kì thi cuối kì.

Lâm Mộ học ở lớp chọn của khối 11, vốn là đối với các trận thể thao trong trường không hứng thú lắm. Bây giờ trận chung kết đã kết thúc,lại sắp sửa phải đối mặt với cuộc thi cuối kì, lớp học người người dàn trận địa sẵn sàng nghênh đón, bầu không khí học tập hừng hực. Vốn là đã chỉ có thể cùng mấy người bạn nói chuyện trong giờ giải lao thì bây giờ hoàn toàn im lặng,  cùng lắm là chỉ nghe được tiếng bước chân bạn học đến nhà vệ sinh hay tới máy lọc nước.

Vì vậy, trong bầu không khí mà mọi người đang đắm chìm trong việc học tập này, việc xin nghỉ phép của Lâm Mộ có vẻ đột ngột lạ thường.

"Xin nghỉ?" Giáo viên chủ nhiệm của Lâm Mộ lo lắng nhìn thằng nhóc trước mặt.

Giờ đã là mùa hè, cậu vẫn cứ mặc áo khoác, sắc mặt ửng hồng, trán lấm tấm mồ hôi, không biết là mồ hôi lạnh hay là gì. Nhìn kỹ, hắn ánh mắt còn có vẻ mê man, đại khái là có thể do đầu óc choáng váng đi.

Sau hơn 20 năm dạy dỗ và giáo dục con người, giáo viên chủ nhiệm từ lâu đã coi học sinh như con ruột của mình, không nói lời nào liền cho phép nghỉ, thậm chí còn muốn trực tiếp lái xe đưa cậu đến bệnh viện, nhưng Lâm Mộ đã từ chối.

Cô có chút không yên tâm dặn dò: "Cách cuộc thi còn hai tuần lễ nữa, mà em còn thông minh, không phải gây áp lực quá lớn cho bản thân đâu. Về đến nhà nghỉ ngơi thật tốt, nếu có chuyện gì, nhất định phải nói cho cô biết, biết không?"

Sang năm Lâm Mộ,  Lâm Triều lên lớp 12 , hai đứa bé đều đồng thời cùng phải đối mặt với kì thi đại học, bọn chúng lại không có cha mẹ chăm sóc, giáo viên vẫn luôn rất quan tâm họ. Cũng không phải bởi vì Lâm Mộ là ứng cử viên cho vị trí thủ khoa sang năm, chỉ đơn giản là đối với hai đứa nhỏ mất đi chỗ dựa từ bé, ai cũng không nhịn được muốn chăm sóc nhiều hơn một chút.

Lâm Mộ ngoan ngoãn đáp lại từng cái.

Giáo viên chủ nhiệm không có tiếp tục nói, ký xong tên liền để Lâm Mộ rời đi, cô biết đến Lâm Mộ là đứa trẻ ngoan ngoãn và chín chắn.

Tuy nhiên, cậu bé trưởng thành và ngoan ngoãn đã không ngoan ngoãn về nhà, mà sau khi ra khỏi cổng trường, cậu đi vòng qua, nhảy qua hàng rào, tránh các học sinh trong tiết học thể dục trên sân chơi, rồi đi vào phòng thiết bị ở trong góc. 

Mới vừa đóng cửa lại, cậu liền bị một lực từ phía sau áp ở trên cửa.

Người kia vùi đầu vào hõm cổ cậu, hít vào một hơi thật dài. Đồng thời, một đôi tay mở khoá áo khoác cậu, hai tay đặt ở trước ngực hắn xoa nắn.

Lâm Mộ không có bị chặn miệng, cậu có thể kêu lên, nhưng cậu không làm vậy, thậm chí còn ngửa ra người ra sau, nghiêng đầu hướng phía sau cọ cọ, bộ dáng không muốn rời xa.

Lâm Triều ôm lấy anh trai hắn, hôn một cái lên tai: "Còn tưởng rằng anh có thể chờ được đến lúc nghỉ trưa cơ."

Trong lòng bàn tay hạ truyền đến chập trùng, Lâm Mộ đeo đồ vật.

Phía dưới áo khoác Lâm Mộ có khoảng trống, trực tiếp đeo một cái kẹp ngực. Nó khá nhỏ, nếu nhìn nhìn chằm chằm cũng không thấy được, có như thế thì Lâm Triều để cho anh trai đeo đến lớp.

Vì để cho ca hắn càng có cảm giác kích thích hơn, Lâm Triều thậm chí ba ngày không có làm cậu, cùng lắm là hôn nhẹ ấp ấp ôm ôm liền trực tiếp ngủ. Mấy ngày liên tiếp chịu đựng, công thêm việc buổi sáng bị trêu chọc quá mức, cơ thể Lâm Mộ đã sớm trong trạng thái chuẩn bị, đang phát ra tiếng kêu bất mãn.

"Hết cách rồi, tại quá nhớ em ." Lâm Mộ xoay người, ôm lấy Lâm Triều hôn lên. Hai thiếu niên có ngoại hình giống hệt nhau chen chúc trong căn phòng dụng cụ chật chội, một bên vừa hôn một bên vừa cởi quần áo cho nhau.

Trường trung số 2 giàu có đến đâu cũng không đủ để cải tạo phòng dụng cụ thể thao, trong phòng dụng cụ các loại thảm nhảy cao, thùng kí hiệu, bóng chuyền bóng rổ chất đống lại với nhau, lấp đầy không gian nhỏ và nhồi nhét trong nó, cũng vì không khi không lưu thông nên có một chút bụi.

Sợ ca ca khó chịu, Lâm Triều khó khăn đưng hôn môi, đè tay cái tay đang làm loạn trên người lại : "Ca, nếu không chúng ta về nhà làm tiếp đi."

Mục đích của hắn cũng không phải là dằn vặt Lâm Mộ, nếu như làm cho người khó chịu, vậy hay là trực tiếp đổi hoàn cảnh tốt hơn.

"Không được, hiện tại chỉ muốn em." Lâm Mộ không có chút nào để ý, ôm hắn, hôn lung tung lên cằm hắn.

"Được rồi." Lâm Triều hết cách rồi, ca ca chỉ có lúc cầu tình mới nói mấy lời ôn nhu đấy, bộ dáng ý loạn tình mê càng có thêm uy lực đòi mạng vô hạn, làm cho hắn đến nay đều không có sức phản kháng. Hắn đành phải cởi áo khoác, đem mình cùng ca ca che ở bên trong, tiếp tục ôm người trong lòng: "Như vậy được chưa?"

Hắn cảm thấy được Lâm Mộ thật giống một con mèo, không gian càng tối càng hẹp càng thích, khả năng vì sinh đôi, hắn đối với cái này lại không có cảm giác gì.

Không, vẫn có. Hắn thích cùng hắn ca đồng thời ngốc ở hoàn cảnh này, như vậy ca ca liền không chỗ nào có thể trốn.

"Ừm..." Môi bị chặn, cổ họng Lâm Mộ phát ra âm thanh càng ngày càng mềm nhẹ. Cậu mút môi Lâm Triều, đầu lưỡi liếm láp, động tác triền miên như tạo ra những sợi tơ mềm và mỏng.

Cậu thích cùng Lâm Triều hôn môi, bởi vì đây là Lâm Triều dạy cậu.

Khi đó bọn họ vừa mới làm tình xong, từ nhỏ đã cùng nhau nằm trên giường lớn, thân thể đẫm mồ hôi của cậu và Lâm Triều ôm nhau thở dốc, hạ thân còn dính chặt lấy nhau, tử cung ngậm một vũng tinh dịch mới xuất.

Dục vọng tan dần, cậu dần dần bình tĩnh lại, lúc này mới chợt ý thức được mình đã thật sự làm chuyện đó với chính em trai mình. Cậu thực sự sở hữu Lâm Triều, lấy đi lần đầu tiên của em trai.

Nhưng khi vừa quay đầu, cậu cảm thấy bản thân như vậy thật đáng thương và buồn cười. 

Có ý sao? Đừng nói đến lần đầu của bản thân, ngay cả mối tình đầu khó quên nhất cậu không không thể có vì khiếm khuyết của cơ thể.

Không nên làm như vậy, cậu đã huỷ hoại Lâm Triều.

Ngay tại lúc này, Lâm Triều tiến tới. Đôi môi dán vào nhau, cảm xúc ấm áp mềm mại làm Lâm Mộ kinh ngạc, hốt hoảng ngẩng đầu.

Chỉ thấy Lâm Triều hướng hắn cười cười, liền hôn một cái đến, lẩm bẩm nói: "Ca, anh thật là đẹp."

Nụ hôn lần này càng sâu và ướt át hơn, khoang miệng bị khuấy đảo làm da đầu ngứa ngáy.

Trốn ở trong áo khoác, hai người đứt quãng hôn một hồi lâu, Lâm Triều mới chậm rãi hôn xuống, nhẹ nhàng lấy kẹp ngực xuống, sau đó ngậm lấy ngực trái của Lâm Mộ.

Lâm Mộ lập tức thẳng người, âm thanh trầm nhỏ.

 Cậu lộ ra biểu tình thế nào, Lâm Triều đều quá là rõ ràng.

Hơi cau mày, khóe mắt hiện ra ửng hồng, vạn nhất bị làm ngoan sẽ lập tức thẳng tắp eo, rên rỉ lên tiếng, không chịu nổi mà đưa đầu lưỡi.

Như đòi lại một cái hôn.

Cậu biết đôi mắt ấy vẫn luôn nhìn mình, nhìn vào khuôn mặt giống hệt cậu với nỗi nhớ nhung da diết.

Có nhà tâm lý học nói bản chất con người đều là tự luyến, mọi người tìm kiếm một nửa phù hợp, kỳ thực chính là ở trên người người khác tìm kiếm cái bóng của chính mình. Nghĩ như vậy, bọn họ kỳ thực cũng không tính kỳ quái, chẳng qua là cấp độ cao nhất của tự luyến mà thôi.

Lâm Triều ngậm lấy núm vú nhỏ, hàm răng tinh tế day day, dùng lưỡi mặt mạnh mẽ lướt qua, một bên vú dùng miệng bú, một bên khác cũng bị hai ngón tay xoa nắn, đem Lâm Mộ chơi đến tay chân đều nhũn, thiếu chút nữa ngồi dưới đất.

Núm vú cậu và Lâm Triều đều là màu hồng hiếm thấy, chỉ khác là cậu bị thường thường đùa bỡn mút vào, đầu vú quanh năm suốt tháng tích tụ phồng lớn hơn một chút. 

Mà Lâm Triều không muốn người khác bàn luận về núm vú hắn màu hồng, càng không muốn người khác nghĩ đến đến anh trai Lâm Mộ cũng có núm vú hồng, vì vậy chưa bao giờ ở trước mặt người khác cởi quần áo.

Ngoại trừ anh trai hắn, ngay cả khi anh ấy muốn chơi ngực hắn, hắn cũng rất vui vẻ . Núm vú nhỏ đã bị liếm sạch sẽ, đứng thẳng trên ngực giống như một viên đá nhỏ, màu sắc đỏ tươi non mềm, là màu sắc yêu thích của hắn.

Lâm Triều hôn hai đoá hoa trước ngực, nói không rõ ràng: "Ca, anh thích bị đâm trước hay là bị liếm trước?"

Lâm Mộ đầu óc ngất ngất ngây ngây, xương cốt  tê tê dại dại, vẫn là câu trả lời kia: "Đều được, em thích là được."

Cuối cùng Lâm Triều đều làm hết, cái nào trước tiên cái nào sau căn bản không quan trọng, chỉ cần Lâm Triều đâm cậu.

Lâm Triều càng hôn xuống dưới, đem dương vật cậu ngậm vào.

 "A ~~~" Lâm Mộ không nghĩ tới hắn sẽ làm như vậy, hô hấp đột nhiên ngưng lại, cả người căng cứng. Chân cậu lúc này mềm nhũn, miễn cưỡng được Lâm Triều đỡ mới không bị ngã, nước mắt rơi xuống: "Không được, chỉ có nơi đó không được! Liếm bướm nhỏ đi van cầu em không nên đụng nơi đó, không muốn..."

 Áo khoác rơi xuống, từ từ lộ ra hình ảnh Lâm Triều liếm mút dương vật anh trai.

Làm cùng nhau lâu như vậy, Lâm Triều rõ ràng biết điểm mẫn cảm của Lâm Mộ ở chỗ nào. Không phải là âm hộ dư thừa, mà là dương vật phát triển không hoàn chỉnh của cậu. Mềm oặt, thanh tú, rõ ràng cũng không nhỏ, lại như giá đỗ héo queo.

Đối với Lâm Mộ, người cũng nhận mình là nam giới, dương vật mới là cơ quan dị dạng thực sự. Chỉ có dương vật kia, dù là sinh đôi Lâm Mộ cũng không sánh được.

Kĩ thuật khẩu giao của Lâm Triều kém hơn so với kĩ thuật liếm bướm, vì hắn thường ít làm thế . Hắn quỳ trên mặt đất, trong miệng ngậm lấy vật kia, phun ra nuốt vào mấy lần mới nhả ra, lấy tay nắm dương vật so với của mình nhỏ hơn một vòng, mở mắt.

Hắn cứ như vậy cùng anh hắn nhìn nhau, dưới ánh mắt nóng bỏng của anh trai, hắn hôn quy đầu một cái: "Tại sao? Này cũng rất đẹp mà."

Chất lỏng trên quy đầu liền dính trên môi hắn.

Lâm Mộ không chịu nổi, hốt hoảng dời mắt. Hành động vừa rồi của em trai làm cậu đỏ tới tận mang tai, cũng vì câu trả lời của hắn mà cảm thấy lúng túng.

Mà Lâm Mộ lại không nói ra được lời trách móc, cậu biết đến em trai hoàn toàn không có làm ý nhục mình. Ngược lại, Lâm Triều nói tất cả đều xuất phát từ nội tâm.

Hắn là thật tâm cảm thấy Lâm Mộ rất đẹp, từng cái từng cái đều rất đẹp.

"Nói chung đừng đụng ." Lâm Mộ đỏ mặt nói sang chuyện khác: "Không phải em muốn liếm âm hộ sao? Đến, cho em liếm."

 Nói, cậu giật giật eo, hi vọng đem cái kia rút ra từ trong tay em trai.

"... Được rồi." Lâm Triều không có chấp nhất với việc này, hắn tùy ý bỏ dương vật anh trai ra, đứng lên, trong tay cầm lấy áo khoác lúc trước rớt xuống đất nói: "Đi đến cái đệm đi, lại liếm nữa, anh sẽ đứng không nổi."

Vì vậy, Lâm Mộ được ôm đến trên đệm nhảy cao, áo khoác của cậu và em trai đều đặt ở dưới thân, hoàn toàn ngăn cách tiếp xúc cùng cái đệm.

"Đều nói anh phải vận động thường xuyên, thường ngày gọi chơi bóng anh cũng không đi, anh xem anh một chút, thật yếu ớt." Lâm Triều cởi giày cùng quần cho anh hắn, để qua một bên, tiện tay từ trong túi quần lấy ra khăn ướt tiệt trùng lau tay. 

Trước khi hắn tới đây đã rửa tay , chỉ là vừa nãy hắn động tới áo khoác rơi trên mặt đất, không vệ sinh sạch sẽ trước khi làm khẳng định cứ như thế chắc chắn sẽ phát sốt.

"Anh không muốn cùng người khác có tiếp xúc thân thể." Lâm Mộ nhìn bộ dáng em trai vệ sinh, hai chân dài trần truồng xoắn vào nhau.

"Thật keo kiệt." Lâm Triều vừa mới cẩn thận cất khăn ướt nghe vậy lông mày nhíu lại, nhìn anh hắn nở nụ cười: "Mở chân ra, cho anh cảm nhận chân thật nhất."

20230819

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro