Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhìn con gái người ta phát thèm, nhìn lại mình thử... Thôi đem tôi đi so sánh với con trai còn hơn!

Còn chuyện tại sao lại gặp tên khốn ấy thì có trời mới biết được?

Nhưng một điều chắc chắn rằng cô hoa khôi này rất kết tên ấy, có lẽ khi tụi này còn học lớp 6 cơ. Có tin đồn rằng hai người này quen nhau, nhưng chẳng ai lên tiếng hay phản đối gì cả. Hồi đó đến giờ, cô nàng luôn tìm đến lớp gặp hắn: lúc thì trả quyển sách, lúc thì mượn quyển vở, lúc thì cảm ơn cái này, lúc thì bàn về chuyện kia,... đủ thứ cả. Nhưng cốt cách chỉ là để nói chuyện với hắn. Nhiều lần tôi cũng muốn nghe xem tên này nói gì mà Uyển Như cười đến rơi nước mắt. Trong khi đó lúc tôi với hắn nói chuyện thì không chửi nhau như chó với mèo cũng nhìn nhau gầm gừ hận không thể ăn thịt đối phương. Tôi nhón chân nhón cẳng nhìn ra ngoài mà chỉ thấy toàn tóc là tóc, bà con thì ham chuyện vây kín quanh đây.

Cơ mà nhìn kỹ lại thì hai người này rất là xứng đôi, y hệt tiên đồng, ngọc nữ.

Tôi chẳng có ý chê bai hay nhấn mạnh để mọi người nghĩ theo nghĩa khác mà nói vậy. Uyển Như như trên thì đúng là ngọc nữ thật rồi. Còn hắn hả? Ngược lại những gì tôi nói ở trên đi, chẳng qua muốn chọc tức hắn mà tôi nói lệch lạc đi thôi.

Hắn thì phải công nhận là rất đẹp trai. Khuôn mặt ưa nhìn, tóc đen để mái ngố che hết một phần trán. Da dẻ trắng bóc chả giống tụi con trai da ngăm ngăm hiện giờ. Mắt đen sâu, mũi cao, môi đỏ. Đặc biệt hắn còn có thêm răng khểnh, phải nói là cực duyên, mỗi lần cười lên thì mấy em có mà nằm rạp dưới chân. Mới nhìn vào tôi cứ tưởng hắn chỉ được vẻ bề ngoài thôi chứ. Ai dè, sau mấy năm học chung với hắn tôi mới nhận ra rằng: có về khoản học tập hay chơi thể thao gì hắn đều giỏi tuốt tuồn tuột hết. Vậy nên đừng hỏi tại sao khi con gái trong trường này lại mê hắn như điếu đổ.

Bất thình lình giữa đám đông, nhỏ Phương hét to:

- Ê nhanh nhanh, cô vô, cô vô kìa!

Ngay lập tức, mấy chục nhân khẩu của cái lớp 9A1 này phi ngay về chỗ. Tôi cũng lật đật về chỗ ngồi. Tiết đầu không lầm là tiết của GVCN - Ánh Minh.

Vừa vào chỗ, đập ngay vào mắt tôi là khuôn mặt đểu cáng của tên hàng xóm bên cạnh.

- Haiz, con gái người ta nói chuyện đúng là dễ thương thật. Đâu như ai kia?

À quên chưa nói một chuyện là tôi với hắn ngồi chung với nhau mấy năm nay rồi, từ khi mới chân ướt chân ráo vào trường này. Không biết có phải là "ghét của nào, trời trao của ấy" không nhưng ngồi với hắn đúng là không có bữa nào yên.

- Ông chửi xéo ai đấy? Con gái người ta tốt sao không qua bên đó với người ta luôn đi, ở đây làm bẩn không khí à.

Tên điên này, có giỏi thì qua bên đó luôn đi! Ở đây lèm bà lèm bèm như khỉ mắc phong, bực cả mình.

- Ơ, tui nói phong long mà. Ai ngứa thì gãi, tui đâu có kêu đích danh 'Nguyễn Hằng Nhi" đâu mà bà nhột. - Hắn còn khuyến mãi thêm nụ cười khoe răng khểnh xinh lung linh.

Tôi liếc hắn, cứng miệng chả thèm nói nữa.

- Nhi ơi, em đừng buồn, tụi con trai đứa nào cũng vậy đấy nhưng anh là ngoại lệ. Anh nguyện chung tình, yêu em suốt đời. Hãy về đội của anh đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro