Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nguyên Huy lên tiếng phản bác.

- Èo, có năm nào mấy bà thắng được người ta đâu mà thi với chả thố.

- Ông nói lại thử coi? Không phải do mấy ông tham sắc bỏ bạn à?! - Nhỏ Thảo lườm ổng một cái đến cháy xém cả mặt.

Trang "trưởng" hếch mặt, nói giọng đầy tự tin:

- Chắc chắn năm nay, một trong hai giải ấy sẽ về tay mình. Cái này thì, chắc phải trông cậy vào mấy ông nhiều rồi. - Nó nhìn tụi con trai lớp tôi cười nham hiểm.

- Ê, mà năm nay nam có thi nữa. Tha hồ mà ngắm trai đẹp! - Tôi nói với nhỏ Thảo.

Thiên Tuấn ở đâu lù lù xuất hiện ngay bên cạnh, lắc đầu chép miệng nói.

- Con gái mấy bà, thật là, thấy trai là mắt sáng như hai cái đèn pha ô tô.

- Mấy ông không có chắc. Thấy gái y như là mèo gặp mỡ!

- Thì con gái người ta đẹp, người ta xinh. Đâu ai như bà, đã xấu còn dữ!

- Kệ tui, ông thích tui hay sao mà để ý dữ vậy? Tui xấu, tui dữ. Tui mới đi tìm trai đẹp mà ngắm, ngắm để cải thiện nhan sắc của tui chứ ở chung với cái người ma chê quỷ hờn như ông bao giờ nhan sắc tui mới lên được.

Tôi đắc ý mỉm cười nhìn hắn. Hắn liền đưa cái bộ mặt tới trước mặt tôi.

- Bộ tui không đẹp trai hả?

- Không phải không đẹp, mà chỉ là... - Tôi ngập ngừng, nhìn lên mặt hắn giả bộ quan sát. - Da hơi thô, miệng hơi hô, mắt hơi lé, mũi hơi tịt,...

Đang hồi gay cấn tự dưng có giọng một tên vô duyên nào đó xen ngang:

- Tuấn ơi, có em nào gặp mày kìa!

Hắn nhìn ra cửa một chút, rồi nhìn tôi cười đểu vô cùng.

- Trời ơi, tui xấu thế này mà hoa khôi vẫn đến tận cửa là sao nhỉ?

Hắn bước ra ngoài không quên để lại một câu làm tôi tức ói máu.

Tức, tức quá! Sắp thắng rồi, không biết nhỏ nào lại tới phá đám vào cái lúc quan trọng này vậy trời.

Khi cả lớp đã hướng hết tầm nhìn ra ngoài cửa lớp từ lúc nào thì tôi vẫn còn tự kỉ một mình. Chuyện tôi và hắn đấu võ mồm không còn là chuyện lạ ở lớp này rồi. Cứ y như rằng ngày nào tụi tôi không cãi nhau là ngày đó hai cái miệng cứ ngứa ngứa, ăn không ngon ngủ không yên. Mà đa số thì lần nào tôi cũng thua hắn hết, cũng tại hắn miệng lưỡi còn hơn đàn bà, không chấp.

Tôi hướng ánh mắt ra ngoài nhìn cái kẻ vô duyên chen ngang chiến thắng của tôi.

Không ai khác chính là hoa khôi hiện tại của Đông Du - Uyển Như.

Đã gọi là hoa khôi rồi thì chả giống với tụi con gái bình thường. Da dẻ trắng bóc, hồng hào chả khác gì em bé. Dáng người cân đối không chê vào đâu được. Tóc đen dài óng mượt uốn lọn ở phần đuôi, trên đầu cài một cái nơ hồng xinh xắn. Không biết tên khốn ấy nói chuyện gì mà nàng ta cười híp cả mắt, má hây hây hồng, miệng cười mỉm để lộ lúm đồng tiền xinh cực. Điệu bộ, cử chỉ nhìn qua đủ biết tiểu thư con nhà gia giáo rồi. Tôi nhìn còn thích nữa hèn gì tụi con trai trường này không đổ rầm rầm mới lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro