Chapter III

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAPTER III

Trân mở mắt ra thì thấy choáng váng, khung cảnh xa lạ hiện ra trong tầm mắt

- Tỉnh rồi à? – một giọng khàn khàn vang lên

Một người đàn ông trông bặm trợn nói, Trân hỏi:

- Cháu đang ở đâu? Chị An đâu?

- Nó sắp chết rồi – ông ta cười, rồi chìa ra 1 tờ giấy – ký vào đây nó sẽ sống

-.......- Trân thấy mấy chữ "ĐƠN XIN VIỆC LÀM" nhưng mà nội dung được viết rất hoa mĩ là: nhân viên chăm sóc khách hàng...... tại 1 quán bar...

- Ký vào mày vừa cứu nó lại có việc làm ổn định, một mũi tên trúng 2 đích nhé – hắn nở nụ cười đa cấp chính hãng

'ông này làm ở công ty đa cấp à?'

- Tôi sẽ ký - 'bao h ra phải rủ An trốn mới được'

- thưởng cho cô bé biết nghe lời đây – vừa nói, ông ta bật camera lên

1 căn phòng y hệt phòng này, và.....An đang ở kia và nghe 1 tên đồng đảng của tên này nói y hệt những gì Trân vừa nghe

Trân hét to:

- An ơi bọn chúng là đa cấp đấy, đừng nghe lời chúng

Tên kia trừng mắt nhìn Trân

- An ơi, bọn chúng là ng xấu đang lừa chị đấy

Nhưng bất hạnh thay, An ký mất rồi....

Trân tức giận lỡ miệng nói:

- Phặc, sao cái cuộc đời tôi lại khổ thế nàiiiiiiiiiiiiiiiiiii

- Đi mau, ra ngoài đoàn tụ với bạn mày

Trân cay cú, nhưng 1 ý nghĩ vừa hiện ra "Trang đâu?", lời chưa kịp nói thì đã thấy Trang đang cười ngọt ngào bên 1 người đàn ông bụng phệ, xăm trổ đầy người. "má nó, tối nay lại mất ngủ rồi" Trân thầm rủa

- Trân, em có sao ko? – An ôm chầm lấy, lo lắng hỏi thăm

- Bà chị ơi, em ko sao, nhờ bạn chị mà chúng ta lại kiếp "nhân viên chăm sóc khách hàng" tiếp đấy – Trân ức chế nói

- Trang.........cái con bết* này (* bitch: lên gg dịch :v) – An sững sờ

Nói chưa hết câu, 2 chị em dã bị đẩy vào 1 phòng thay đồ.......thiếu vải trầm trọng. Trân cảm thán:

- Chị em mình sướng thật, lúc nào cũng được mặc đồ đẹp

- Chị sẽ cho nó 1 bài học, con này.....mày được lắm.....- An nghiến răng nói

- Yes, sir – Trân đồng tình

Sau khi thay đồ, được hộ tống lên 1 quán bar khá là to, thấy nhiều cảnh tượng hại mắt, Trân nhìn An:

- Goao, to thật, tởm thật, sướng ghê, mình được làm trong quán sang trọng gớm

- ...........

Chưa đi được nửa bước, lịch sử đã lặp lại, "ôi tời ơiiiiiiiiiiiiiiiiii, why?????? Mả ấy nhà nó, thằng nào dám đụng vào bà".

An quay lại, trừng mắt tìm xem ai dám làm cái điều đại nghịch bất đạo ấy thì thấy 1 tên con trai trạc tuổi mình đang nín cười, mặt vờ nghiêm túc. Nhưng ko phải chủ cái tay. Nhìn theo hướng tay thì..........một bộ mặt ngu ngu ngơ ngơ như vô tội nhìn ngược lại cô. Cô vung tay tát cho hắn 1 phát, nhưng.....không may, hăn né được, cười thản nhiên. Cô giận quá hóa.....dồ, lao lên, oánh nhau với hắn luôn.

- ĐỒ BIẾN THÁI, MI ĐI CHẾT ĐIIIIIIIIIIIIIIIII

Trân cô nương nhằm thẳng mặt hắn mà đấm, bất hạnh......hắn cứ thản nhiên né, đổi chiến thuật vậy, hạ tay xuống khoảng 40 cm, nhằm bụng mà đấm nhưng hơi ngược, hăn phải đau chứ sao lại là mình đau, nó lót thép vào bụng chắc?

Đang suýt xoa vì đau tay, có giọng nói trầm vang trên đầu Trân:

- Cô đấm đủ chưa?

- Đối với tên biến thái như ngươi thì chưa đâu, ta phải phanh thây ngươi ra – Trân cô nương khí thế chỉ vào mặt tên kia

- Trân ơi..... – một giọng nữ quen thuộc xem vào – Hình như em hiểu lầm rồi

- Chị, chị bênh hắn ak??????

- Không, thực ra là......- An hồi ức lại:

______cách đó 20p trước_________

- Dương công tử đẹp zai ơi~ - một giọng nam sến súa cất lên

- Gay, biến ra

- Nỡm, người ta nhờ chút thôi mà cũng lạnh lùng đuổi người ta đi – Khải vừa uấn éo vuốt ngực Dương vừa giả giọng nữ đầy tình củm

- Ngưng, muốn gì? – Dương sợ cái điệu này rồi....

- Cho ta mượn tay nhóe ~ - Khải tiếp tục

- .......

"con cờ hó, mày ngu rồi" Khải nghĩ thầm.

Một bàn tay cầm cổ tay Dương giơ ra giữa ko trung và....

Dương cảm thấy gì đó mềm mềm

_______kết thúc hồi tưởng_________

An vẫn chưa ngấm được hết nên đơ ra

Dương và An trao đổi ánh mắt, thầm cảm ơn

Còn Khải lăn ra cười, cười đến nỗi chảy hết nước mắt nước mũi

An như đã ngấm, cất giọng vui tươi nói:

- Anh, trực tiếp, tôi đã xử, còn ngươi, tên nghiệt súc biến thái, này....này....này....này

Sau mỗi chữ này là kèm theo 1 hit của Trân "liễu yếu đào tơ"

Trong đầu An và Dương giờ hiện ra 1 cảnh tượng

~~~~~~~~~~Khải game over~~~~~~~~~~~~~~

Máu me be bét, còn Trân thì cười nhe răng, thấy mà rợn......

Dương thầm cảm ơn trời vì mình vẫn còn sống....

Trân chạy về phía An, cười hớn hở:

- Á ha ha ha ha ha ha ha (có thể tưởng tượng cảnh 1cô gái bị phù thủy nhập hồn)

-................ – An im lặng như hóa đá

-...- Dương khóe môi giật giật

- Ak quên, hihihihihi (điệu cười dễ xương)

An và Dương bỗng muốn tàng hình

�����������������������������������������������������������������������������������������������������

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro