Ngày 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...

Tối hôm đó, Minh Đan cầm điện thoại bấm gọi cho Thiên An mà tay run run.

Mất một lúc, đầu dây bên kia mới bắt máy.

"Anh đây." Một giọng lạnh lùng quen thuộc.

Đan liền nhắm mắt, đã đâm lao phải theo lao.

"Thiên An, em đã nghĩ lại rồi. Có lẽ chiều nay, em hơi bồng bột. Chuyện quen nhau của chúng ta hay là... thôi đi."

Đan vừa nói vừa tự mình trấn an. Chắc không sao đâu. Cô và Thiên An chỉ gọi là quen biết sơ sơ. Cô không thích anh và anh chắc chắn cũng không coi cô ra gì. Vậy nên chẳng có lý do gì để anh không đồng ý cả.

Thế nhưng, trái ngược với kỳ vọng của Đan...

"Không được."

Minh Đan giống như chạm phải điện. Cô nhất thời không biết phải nói gì. Bàn tay cầm điện thoại cũng cứng đờ.

"Muốn quen thì quen, muốn thôi thì thôi? Anh không cho phép." Lại là giọng nói lạnh lùng, âm u giống như vọng lại từ địa ngục.

Đan thực sự đã bị dọa sợ. Sợ xanh mặt. Phen này cô xong đời rồi.

Tắt máy. Cô trùm chăn, ôm gối. Nghĩ về tương lai bi thảm của chính mình. Làm sao để thoát khỏi Thiên An? Không lẽ phải để cho cậu ta chơi đùa chán chê rồi dẫm nát như một con gián?

Đột ngột, một tia sáng ôn hòa của sự sống bỗng lóe lên trong đầu cô. Vẫn còn, còn một cách.

...

Hôm sau, Đan đi học mà tâm trí bay lượn ở trên trời. Tối hôm đó, được sự cho phép của Nam Anh, Đan vội vàng đạp xe đến nhà Chi Lan.

Đúng như vậy, Đan định nhờ cô chị họ dịu dàng nói giúp cho mình. Để Thiên An bỏ qua cho Đan. Trên đời này có lẽ chỉ có Chi Lan mới có thể nói chuyện được với Thiên An mà thôi.

"Chị chịu thôi." Không ngờ, Chi Lan lại từ chối. "Đây là chuyện riêng của em với An mà."

Nhìn bộ dạng nhút nhát của cô chị họ, Đan cảm thấy đất trời như sụp đổ. Cô phải làm thế nào đây? Không lẽ phải quỳ xuống van xin chị ấy...

"Lan ơi! Thằng An đến kìa!" Từ lầu dưới, bác Minh Hoàng, bố của Chi Lan gọi vọng lên, giọng đầy khó chịu như thường lệ.

Minh Đan vừa nghe thấy chữ "An" đã giật thót vì sợ.

"Thôi chết rồi! Em không muốn gặp anh ta đâu! Chị Lan giấu em đi!"

Đan làm Chi Lan cũng bối rối theo. "Em cứ ở trong phòng để chị ra xem thế na..."

Tuy nhiên Lan chưa nói hết câu thì đã nghe tiếng gõ cửa. Thiên An đã lên đến tận nơi rồi.

Cô bé Chi Lan tội nghiệp luôn luôn rất trầm lặng, có lẽ cả đời chưa bao giờ phải ở vào tình huống bối rối kỳ quặc thế này. Cô nói bừa. "An đợi một chút. Mình đang... thay đồ."

"Làm sao bây giờ..." Minh Đan nhìn quanh, rồi chạy vội ra ban công nhỏ nơi Chi Lan để nhiều chậu hoa. Chi Lan liền chạy lại đóng cửa ban công và cửa sổ. Kéo rèm từ bên trong để đảm bảo không ai có thể thấy em gái mình ngoài ban công.

"Chị đuổi anh ta về nhanh nhanh nhé." Minh Đan thì thào, bộ dạng tha thiết.

"Ừ, chị sẽ cố gắng." Lan cười mà như khóc.

Kể từ giây phút đó, Minh Đan bắt đầu nín thở sau rèm cửa. Thiên An đã bước vào phòng.

"Của cậu này." An nói rồi chìa ra mấy cuốn sách.

Thiên An đến để trả chúng cho Chi Lan. Hai người họ bắt đầu bàn luận về sách. Cái gì mà chính trị, tôn giáo, chiến tranh... Đan nghe chẳng hiểu mấy, chỉ mong Thiên An về nhanh nhanh để cô còn ra ngoài.

"Sao không mở cửa ra cho mát." Đột ngột An nói.

Cùng lúc ấy Đan thấy bóng người cao ráo tiến đến gần cửa ban công. Chi Lan hoảng hốt lao ra chắn trước cửa. "Tớ lạnh lắm. Đừng mở!"

An yên lặng, nhìn vẻ mặt bối rối của Chi Lan một thoáng rồi lại ngồi xuống giường. Không nói gì chỉ với lấy một cuốn sách khác ở trên giá. Họ tiếp tục câu chuyện sách vở khó hiểu dài lê thê. Đan gần như phát điên. Đột ngột, chuông điện thoại của cô vang lên.

In this vast universe

In a single vast blue planet

My small feelings of love reach out to you

In that tiny island

Là Nam Anh. Đan hoảng hồn tắt máy. Nhưng ngay lập tức có tiếng An từ trong phòng vọng ra.

"Điện thoại của Lan à?"

"Ừ ừ..." Chi Lan tái mặt. Cô vén mái tóc dài qua vai, chậm chạp vờ đi tìm điện thoại ở bàn học đối diện cửa sổ.

"Đây này." An đưa cho Lan. Thì ra điện thoại vốn ở trên giường. Có nghĩa là An thừa biết chuông không phải từ máy Lan. Hơn nữa Chi Lan cũng chẳng bao giờ để chuông điện thoại là bài hát cả.

"Thiên An có muốn ra ngoài chơi không? Tớ muốn đi dạo một chút. Hóng gió..." Chi Lan đề xuất, gần như tuyệt vọng.

"Rõ ràng lúc nãy vừa bảo lạnh còn gì." An thản nhiên.

Yên lặng.

Cuối cùng, Thiên An đặt một ngón tay lên trán cô bạn lâu năm, mỉm cười nhẹ nhàng.

"Chi Lan ơi là Chi Lan, cậu không biết nói dối đâu."

Lan xụi lơ. Đúng lúc ấy Minh Đan chịu hết nổi đành bước ra.

Thái độ của Thiên An thay đổi ngay lập tức.

Đôi môi mỏng trên gương mặt đẹp trai nhếch lên một nụ cười nửa miệng, đôi mắt xám lóe lên một tia nhìn lạnh thấu tận xương. "Biết ngay mà."

...

Đằng nào cũng bị phát hiện, Đan bỏ qua nỗi sợ, quyết định mặt dày luôn. Cô nhào đến ôm lấy Chi Lan. "Chị Lan chị giúp em đi. Em không muốn hẹn hò với anh ta nữa!"

"Ơ kìa..." Lan ngơ ngác. Cô hoàn toàn không biết phải làm thế nào. Trong khi đó Thiên An bắt đầu sa sầm mặt. Nắm cổ tay Minh Đan kéo ra khỏi phòng.

Minh Đan bị lôi từ tầng hai xuống dưới nhà. An đi qua bác Minh Hoàng và cô Mai Chi, cũng không quên lễ phép cúi chào bọn họ. "Cháu chào hai bác chúng cháu về ạ."

Bố mẹ của Chi Lan kinh ngạc nhìn nhau không nói nên lời. Dù vậy Minh Hoàng lại có vẻ thở phào nhẹ nhõm như trút được một của nợ. Anh không ưa Vũ Thiên An, nên dù không có lý do để cấm cản, vẫn không thích việc con gái giao du với cậu ta tí nào. Bây giờ thằng bé đó có bạn gái thì anh cũng bớt một nỗi lo. Dù bạn gái đó có là... cháu ruột của anh đi nữa.

"Anh thật là..." Mai Chi hừ giọng. Ừ thì Thiên An cũng chẳng phải ngoan ngoãn gì, lại có rất nhiều tin đồn, nhưng cô không đồng ý việc anh cứ mãi ác cảm với người họ Vũ như vậy.

...

"Anh bỏ em ra!" Bị kéo đi mất một lúc, rốt cuộc Đan cũng thu được can đảm để lên tiếng. Dù sao đây cũng là giữa vỉa hè đông đúc nên chắc chắn cậu ta cũng sẽ không làm gì cô.

Bấy giờ Thiên An mới chịu buông tay. Bàn tay cậu ta thật sự cứng như thép khiến cho cổ tay trắng trẻo của cô hằn lên vết đỏ. Thế nhưng Minh Đan chẳng để ý. Thay vào đó cô vừa lùi xuống hai bước, vừa nói. "Em sai rồi! Anh tha cho em đi!"

Đan lùi hai bước thì An cũng tiến hai bước. Cậu trừng mắt. "Em đừng có đùa với anh."

Minh Đan gần như la lên. "Ai mà muốn đùa với anh chứ! Chính vì em không dám đùa nên mới nói rằng chúng ta không thể quen nhau được."

"Đây là lần đầu tiên anh nghiêm túc muốn quen một người con gái." Đột ngột An nói.

Câu nói này khiến cho Đan chững lại.

Không phải giọng điệu đe dọa. Thiên An nói một cách rất bình thường, rất chân thực. Như muốn bộc lộ một mặt nào đó trong nội tâm.

Đan ngẩng đầu nhìn Thiên An. Anh không có vẻ gì là nói dối. Con người quái đản này, rốt cuộc là anh ta nghĩ gì?

Đan không biết rằng mình đã phức tạp hóa vấn đề. Trong chuyện này An chẳng nghĩ gì cả. Những điều cậu ta nghĩ, cậu ta đều nói.

"Nhưng mà..." Đan thoáng chốc trở nên bối rối. Bởi vì An nghiêm túc nên Đan cũng không thể dùng giọng điệu mè nheo được. Cô đành nói thật. "...dù sao thì em thích người khác rồi. Em thật sự không thể quen anh được."

"Chú Nam Anh chứ gì." Ai ngờ, An lại thản nhiên. "Vô ích thôi. Em nghĩ chú ấy sẽ bỏ qua bộ mặt ngoài xã hội mà quen với một con bé học sinh như em ư? Còn quan hệ bạn bè với bố mẹ em thì sao? Tốt nhất là em hãy quên chuyện hoang đường đó đi."

"Dù thế nào đi chăng nữa!" Đan kêu lên, rồi lại nhỏ tiếng dần. "Em cũng không muốn quen anh theo cách này..."

"Hai tuần." Cuối cùng, An ra tối hậu thư.

"Dạ?" Đan nhíu mày, khó hiểu.

"Chúng ta sẽ hẹn hò trong hai tuần. Tức là mười bốn ngày. Sau đó, anh sẽ trả tự do cho em." An nói.

Nói xong chính An cũng tự mình ngạc nhiên. Không ngờ người như cậu cũng có lúc nhân nhượng.

Minh Đan thì khỏi phải nói. Dù miễn cưỡng nhưng cô vẫn đồng ý ngay. Còn hơn đôi co với Thiên An. Thôi thì hai tuần cũng được. Còn hơn cả đời. Họa có điên mới dây với Vũ Thiên An cả đời.

...

Minh Đan đạp xe về đến nhà, không ngờ lại vừa đúng lúc chiếc Audi R8 của Nam Anh lái vào khu chung cư cao cấp.

Thật sự cô chẳng muốn gặp anh lúc này tí nào. Dù vậy, hai người đã nhìn thấy nhau nên cô ngượng ngập nói. "Chào chú..."

"Ừ." Anh khẽ gật đầu. Thậm chí còn không nhìn cô.

Đây là lần đầu tiên, anh lạnh lùng như vậy. Trước đây ngay cả khi giận nhau anh vẫn quan tâm đến cô một cách kín đáo.

Đan đã quá quen với Nam Anh nên cô cảm nhận được ngay sự lạ lùng. Ở trong thang máy, cô ngước nhìn anh. Vẫn là gương mặt nghiêng với sống mũi cao hoàn mỹ, đôi mắt đen sâu, nhưng lúc này trong mắt anh có phản chiếu một điều gì đó như là u uất.

Anh thậm chí còn chẳng thèm nhìn lại cô.

"Chú... chú vừa đi đâu vậy?" Rõ ràng lúc Đan ra khỏi nhà để đến nhà Chi Lan thì Nam Anh đã đi làm về rồi.

Yên lặng. Cuối cùng cửa thang máy mở ra. Anh nói. "Chú đi gặp ba mẹ."

"Có... chuyện gì vậy?" Rõ ràng trông anh rất khác. Cô không kìm được lại hỏi.

Anh không trả lời, chỉ đẩy cửa bước vào. Một tay nới lỏng cà vạt. Vẫn không buồn nhìn cô.

Minh Đan khó chịu vô cùng. Cô bước lên đứng chắn trước mặt anh.

"Có chuyện gì thế ạ?" Đan hỏi lại. "Hai bác hiếm hoi lắm mới từ Pháp về Việt Nam, sao không qua nhà chú mà lại gặp ở ngoài?"

"Minh Đan, vào đi tắm rồi ngủ đi." Anh hừ giọng. "Chuyện người lớn cháu đừng có tham gia."

Anh cố tình bỏ qua ánh mắt tổn thương của cô. Có chết anh cũng thể nói ra, chuyện này có liên quan đến cô.

...

Ông bà chủ tịch bắt Nam Anh đi xem mắt. Họ còn gây áp lực bắt anh không được để cho Minh Đan ở nhà mình nữa.

"Ba biết con và con bé đó quen nhau từ nhỏ. Nó cũng là con nhà trâm anh gia giáo, hoạt bát lanh lợi, ba mẹ cũng quý nó. Thế nhưng dù sao nó cũng là con gái đến tuổi dậy thì rồi. Con đừng có để cho nó ở nhà mình nữa. Người ngoài nhìn vào sẽ có điều tiếng không hay." Ông Trường Giang hừ giọng.

"Đúng vậy, mặt khác con đã ngoài ba mươi tuổi rồi. Sự nghiệp cũng đi vào ổn định. Con không chịu tiếp nhận RoGer Group, ba mẹ cũng chấp nhận. Nhưng bao giờ con mới chịu lập gia đình? Con nhìn xem anh con và Ái Vân đã có con trai lớn như thế..." Bà Mỹ Thư tiếp lời.

Những lời của ba mẹ vẫn văng vẳng bên tai Nam Anh. Anh có thể viện lý do này nọ để từ chối việc xem mắt, nhưng chẳng có lý do gì để anh tiếp tục giữ Minh Đan ở lại nhà mình cả. Đúng là ba mẹ cô bé thường đi công tác nước ngoài. Nhưng cô bé còn có họ hàng. Hơn nữa, ở biệt thự nhà cô vẫn còn có quản gia và rất nhiều người làm...

Nam Anh phiền muộn đặt tay lên trán.

Đây... chỉ là sự ích kỷ của một mình anh.

Có lẽ ngay từ đầu, anh không nên giữ Minh Đan bên mình.

Cùng lúc ấy, Minh Đan mặc pijama tựa lưng bên ngoài cánh cửa phòng của Nam Anh. Nhưng cô cũng không dám gõ cửa. Trong lòng cô lúc này là hàng trăm ngàn suy nghĩ.

...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro