Ngày 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


...

Minh Đan đứng trước khuôn viên của biệt thự Bảo Kim của nhà An, với đôi mắt sưng húp vì tối qua khóc quá nhiều, và tâm trạng hồi hộp. Cô nhấn chuông, lão quản gia đích thân mở cửa và đưa cô vào. Cô liền hỏi thăm tình hình bệnh của bạn trai.

Người quản gia làm động tác lau mồ hôi. Không ngờ sau khi trở về từ nhà Đan, hai ngày qua Thiên An đã ốm thập tử nhất sinh. Đến mức chủ tịch Gallet và phu nhân đều lo sợ bay từ Pháp về.

Hai người nói chuyện một lúc thì đã thấy mẹ của Thiên An đẩy cửa bước ra. Người phụ nữ trẻ đẹp tuyệt vời trong bộ váy ở nhà. Mái tóc nâu gợn sóng buộc lệch.

"Cháu chào cô ạ!" Đan lễ phép. "Cháu đến thăm anh Thiên An ạ."

Linh gật đầu chào, gương mặt xinh đẹp thoắt trở nên tươi tắn rạng rỡ. "Cảm ơn cháu. Thiên An đã khỏe hẳn rồi. Nó chuẩn bị đi học đấy. Cháu đi cùng luôn nhé?"

"Dạ thôi... cháu..." Đây không phải là lần đầu cô đến nhà của An. Nhưng lại là lần đầu với tư cách bạn gái, nên cô không khỏi bối rối.

"Có gì đâu mà thôi." Một giọng lười biếng vang lên. Là Vũ Thiên An. Chiếc cặp sách vắt trên vai. Hôm nay cậu đã hoàn toàn bình phục, đẹp trai khỏe mạnh "tráng lệ" như thường.

"Phải đó. Cô nghe nói cháu đang hẹn hò với Thiên An phải không? Hãy giúp đỡ Thiên An nhé." Linh cười. Đoạn cô quay sang con trai, vẻ mặt chuyển sang lo lắng. "Thiên An mới khỏe lại, đi học đừng gây chuyện đánh nhau đấy nhé."

"Mẹ làm như con là kẻ gây rối chuyên nghiệp không bằng." An hừ giọng.

"Còn không phải sao. Ai là người đập hết kính cửa sổ ở trường cũ?" Linh che miệng, làm bộ ngạc nhiên.

"Vâng vâng..." An trả lời lấy lệ, rồi đặt tay lên vai Minh Đan, mang cô theo ra ngoài cửa.

"Minh Đan, cháu nhắc nhở An An giúp cô nhé. Thiên An nếu có thời gian đi gây chuyện thì hãy hẹn hò bạn gái còn bổ ích hơn đấy..." Thủy Linh vẫy tay, gọi với theo.

Cùng Thiên An đi ra nhà để xe, mà mặt mũi Minh Đan đỏ tận mang tai. Xấu hổ thật.

"Em đừng để ý đến mẹ anh." An thản nhiên. "Mẹ anh là người vô tư lắm, hơi ngốc là đằng khác, lúc nào cũng ra vẻ hiểu biết, ngày nhỏ ba anh đi hẹn hò cùng mẹ em, chính mẹ anh là người luôn bao che cho ba trước mặt ông ngoại đấy."

Tiết lộ của Thiên An thực sự khiến cho Minh Đan choáng váng. Từ nhỏ cô có nghe loáng thoáng chuyện ba mẹ của Thiên An là hai anh em yêu nhau, thế nhưng chuyện chủ tịch quyền lực của Gallet đã từng hẹn hò với mẹ của Đan thì cô chưa bao giờ được biết.

"Em đang nghĩ cái gì thế?" An đưa mũ bảo hiểm cho Minh Đan.

"Em đang nghĩ... anh là con một. Sao ngày xưa ba mẹ anh không nhận một bé gái làm con nuôi. Biết đâu anh với em gái lại yêu nhau." Đan khẽ cười. "Giống như ba mẹ anh."

"Em xem phim ít thôi." Thiên An hừ giọng. Cái ý nghĩ có em gái và yêu nhau khiến cho An cảm thấy phát gớm. Ngưng một lúc, cậu chậm rãi nói. "Thực ra hồi nhỏ có lần ba mẹ cũng đã hỏi ý kiến anh về chuyện này. Đại khái là sợ anh một mình cô đơn. Nhưng anh đã nói là không."

Trái ngược với Thủy Linh ngày nào, rất vui lòng đón nhận anh trai từ trên trời rơi xuống. Cậu bé chín tuổi Vũ Thiên An, gương mặt lạnh như tiền đã thẳng thừng nói không với một cô em gái. Một mình có gì là không tốt. Em gái chỉ tổ phiền toái.

"Anh phũ thật đấy!" Đan bật cười. "Chẳng lãng mạn chút nào."

An khẽ nhún vai. Ở nhà cậu đã có đủ sự lãng mạn đến phát ốm rồi.

...

"Chiều nay anh đón em." Thiên An hôn lên trán Đan, trước khi quay xe bỏ đi.

Thế nhưng chiều hôm đó, sau khi sinh hoạt câu lạc bộ xong, Minh Đan phải ở lại để dọn dẹp sân và phòng thay đồ vì thành viên trực nhật hôm nay bị đau bụng. Điện thoại của Đan lại hết pin nên cô không thể gọi cho An để bảo cậu chờ mình được.

"Em là người chăm chỉ nhất đấy. Thật may vì có thành viên như em." Chủ tịch câu lạc bộ cầu lông Mạnh Cường gục mặt trên bàn, chán nản vì sự lười biếng của những đàn em lớp mười mới gia nhập.

"Hi hi, cứ để đó cho em!" Minh Đan cười híp mắt, giơ tay làm dấu hiệu chữ V. Cô nhiệt tình với công việc này một phần cũng vì quý mến đàn anh chủ tịch. Anh Cường là một người rất hòa đồng, luôn giúp đỡ tất cả mọi người, ngoại hình còn mập mạp dễ thương nữa. Anh chính là người đã dạy cho Hà chơi cầu lông.

"Minh Đan, bạn trai của em đến tìm này." Chị quản lý ló đầu vào phòng, vừa xuýt xoa. "Đẹp trai quá đi mất. Ban đầu chị tưởng người nổi tiếng..."

Đan lập tức nhận ra bóng dáng cao ráo của An qua khung cửa kính. Lúc bấy giờ Đan mới nhớ ra cái hẹn với cậu. đứng dậy tiến về hướng cửa. Thiên An cũng vừa đi tới.

"Anh vào đi. Em còn một chút nữa là xong rồi." Đan vui vẻ mở cửa cho Thiên An bước vào. Nói đoạn cô chìa tay ra sau lưng. "Đây là anh chủ tịch của bọn em, anh Cươ..."

Nói đến đây, đột nhiên gương mặt cô tái mét.

Đan đã nhớ ra một việc quan trọng.

Anh Cường, chính là nạn nhân của Thiên An trong vụ bạo hành ba năm về trước mà cô tình cờ chứng kiến. Đúng vậy, giờ này lại hiện về sống động trước mắt cô. Hình ảnh Thiên An mười bốn tuổi đang dùng gậy sắt đâm xuống lưng của chủ tịch Cường, và dùng gót giày nghiến đến gần nát bàn tay của anh ta.

Và ánh mắt xám lạnh độc ác như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ nằm dưới chân cậu ta.

Sau vụ đó, anh Cường đã phải nằm viện hai tháng liền. Sau đó phải ở lại lớp, học lại một năm. Di chứng thương tích đến ngay cả bây giờ cũng không thể cầm vợt cầu lông một cách tử tế...

Đan thấy sống lưng mình lạnh toát. Cô chậm chạp quay đầu ra sau. Chiếc ghế nơi Cường ngồi mới ban nãy trống trơn. Không còn nghi ngờ gì nữa. Anh ta đã nhìn thấy Thiên An và... trốn.

"Mình về đi anh. Em thèm ăn Tokkboki quá..." Đan cố gắng làm ra vẻ tự nhiên.

"Ừ ừ... anh sẽ dẫn em đi..." Thiên An trả lời, nhưng chẳng hề nhìn Đan, thay vào đó lại nhìn chằm chằm tủ đồ ở đằng sau lưng Đan.

Một bước. Hai bước.

Trong khi Đan đứng cứng đờ như tượng thì Thiên An đã bước ngang qua cô.

RẦM!

Cửa tủ bằng sắt bật mở. Ngay lập tức những chiếc vợt, quả cầu lông lẫn chổi lau nhà, thùng nhựa lần lượt rơi ra.

Ngồi co ro chen chúc giữa đám đồ đạc lộn xộn là Mạnh Cường- chủ tịch câu lạc bộ cầu lông. Trông anh ta bây giờ xanh lè như một con nhái bén.

Trên gương mặt đẹp trai của Thiên An bỗng hiện lên một nụ cười ma quái, khiến cho cả Cường lẫn Minh Đan đều sợ run người.

"Lâu rồi không gặp..."

"Anh Thiên An..." Đan lí nhí.

Nhưng An hoàn toàn bỏ ngoài tai. Trong mắt cậu lúc này chỉ có con nhái bén đang trốn trong tủ đựng đồ.

An vẫn đứng nguyên tại chỗ. Hai tay thậm chí còn đút trong túi quần. Nhưng đôi mắt thì đáng sợ hơn bao giờ hết.

"Tôi xin lỗi!"

Đột ngột, chủ tịch câu lạc bộ lao ra khỏi tủ và quỳ sụp xuống. Đầu anh ta chạm sát đất. Giọng nói của anh ta đầy khiếp sợ.

"Tôi thật lòng xin lỗi về tất cả mọi chuyện. Xin hãy tha cho tôi!"

RẦM!

An đưa chân đạp một cái, khiến cho thân hình cục mịch của Cường văng vào cánh tủ sắt đang đong đưa. Chỉ nhìn thôi cũng đủ thấy đau điếng.

"Mày có lỗi gì với tao đâu mà xin?" An nhàm chán hỏi lại.

"Thiên An, anh dừng lại đi! Không thể sử dụng bạo lực ở đây được!" Đan liều mạng bước lên ôm lấy cánh tay An.

Thế nhưng, Thiên An không những không nhìn cô còn nhàm chán đẩy cô sang bên. "Ở yên đấy. Lát nữa anh sẽ đưa em đi ăn Tokkboki."

"Thiên An!" Cô gọi tên cậu trong tuyệt vọng.

"Nếu như chuyện đó là vì bạn của cậu..." Cường bò dậy, tiếp tục dập đầu dưới chân An. "Thì tôi hứa sẽ sửa sai, hứa..."

RẦM!

Một lần nữa, An lại đạp Cường ngã lăn ra. Anh ta co quắp lại, rúm ró vì đau đớn. Vậy mà trong đôi mắt xám của Thiên An không những không hề có sự thương tiếc, mà còn ánh lên vẻ thỏa mãn.

"Tao đ*o quan tâm." An lạnh lùng, quỳ xuống túm lấy cổ áo của Cường, chậm rãi cảnh cáo. "Chỉ là đừng nhắc chữ 'hứa' trước- mặt- tao."

"Tại... sao..." Mạnh Cường ôm đầu run rẩy.

"Bởi vì tao ghét mày."

RẦM!

Dứt lời, An dùng tay quăng Mạnh Cường va vào cánh tủ bằng sắt thêm một lần nữa.

"Dừng lại đi! Thiên An!" Minh Đan nhắm mắt lao vào, ôm chầm lấy cậu từ sau lưng. "Anh tỉnh lại đi!"

"Anh vẫn tỉnh đây." An thản nhiên. "Yên tâm, anh sẽ dẫn em đi ăn Tokkboki mà."

...

Hai người bước ra khỏi phòng câu lạc bộ để lại một hiện trường tan hoang.

Đan bước đi bên cạnh Thiên An mà mặt cúi gằm.

Tâm trí cô chẳng còn nghĩ đến Nam Anh hay Tokkboki nữa.

"Này," Cậu đưa mũ bảo hiểm cho cô.

"Anh thật quá đáng!" Cô bùng nổ, bức xúc nói một tràng. "Dù trong quá khứ anh Cường đã làm chuyện gì đi chăng nữa! Thì không phải anh đã từng đánh người ta nhập viện rồi hay sao? Sao anh thù dai như vậy? Rốt cuộc là anh ấy đã làm gì?"

"Anh ghét nó, không phải vì nó đã làm- gì, mà vì anh thích- thế." Thiên An thản nhiên. Như thể câu trả lời được viết trên các vì sao.

"Anh..." Đan giận đến tím mặt. "Em không ngờ anh lại là người không thèm nói lý lẽ... Sao anh ác vậy?"

"Trước giờ anh vẫn vậy." An khẽ nhún vai, lười biếng trả lời.

Minh Đan cứng họng. Cô nhận ra mình không hiểu một tí gì về người con trai trước mặt.

"Anh... nếu anh cứ vô lý như vậy..." Đan cắn môi, run run. "Thì chắc em không thể ở bên anh được nữa đâu..."

"Em chọn cái thằng cặn bã rác rưởi đó, thay vì anh hả?" Thiên An hạ giọng, đôi mắt lại bắt đầu trở nên âm u.

"Vấn đề không phải ở chỗ đó! Vấn đề là em không chịu nổi cách xử sự của anh trong mọi chuyện. Chuyện anh Cường. Rồi chuyện quán Hàn Quốc ở gần trường. Người ta có tội tình gì chứ? Anh với em không hợp nhau! Hơn nữa, thời gian hai tuần cũng sắp kết thúc rồi."

"Anh không cho phép đấy!"

Thiên An bất ngờ đẩy Minh Đan vào chiếc cột ở nhà để xe. Hai tay cậu nắm chặt bờ vai cô. Trong khi đôi mắt xám lạnh lẽo thì nhìn như xoáy vào mặt cô. Ngay cả hơi thở của An cũng trở nên băng giá đáng sợ.

"Cái gì mà hôm trước nói quen, hôm sau nói thôi? Anh không thích bị ai đem ra làm trò đùa đâu!" An hừ giọng. "Đừng tưởng anh không biết em viện cớ này nọ bởi vì em vẫn còn nhớ đến chú Nam Anh. Em không có cơ hội đâu nên từ bỏ đi!"

Minh Đan lạnh toát cả người vì sợ hãi. Có nằm mơ cô cũng không biết rằng Thiên An không chỉ có tính cách thích hành hạ người khác, trong tình cảm cũng chiếm hữu vô cùng độc đoán. Bây giờ thì Đan chạy đâu cho thoát đây.

Đúng lúc Thiên An đang định cúi xuống hôn cô, thì chuông điện thoại vang lên.

Đan cuống quýt nhìn quanh. Là của cô.

Lác đác vài học sinh cuối cùng đi ra lấy xe. Những cô gái trộm nhìn An ngưỡng mộ. Thiên An có vẻ cũng hơi mất hứng nên để yên cho Minh Đan mở túi xách lấy điện thoại.

Là Nam Anh.

"A lô! Cháu đây ạ!" Cô nghe máy mà tim đập thình thịch.

"Minh Đan..."

Đã rất lâu rồi anh mới gọi tên cô dịu dàng như thế, khiến cho tim cô lỡ nhịp.

"Hôm nay chú nghỉ sớm. Tan học có muốn đi ăn Tokkboki không?"

Tại sao? Đan cảm thấy muốn khóc.

Tại sao tự dưng lại muốn đưa cô đi ăn.

Giống như ngày xưa.

Đan không trả lời. Đầu dây bên kia lại vang lên tiếng nói.

"Thế nào? Chú qua đón cháu nhé? Chú chở cháu bằng xe đạp nhé?"

Rốt cuộc, Minh Đan đã không thể kiềm chế nổi những giọt nước mắt.

Và cả một nụ cười hạnh phúc.

"Xin lỗi anh, Thiên An." Cô nói, rồi vớ lấy ba lô chạy bán sống bán chết khỏi cổng trường.

Thiên An không buồn đuổi theo. Nếu cậu muốn, thì cô chẳng thể chạy đâu cho thoát. Thế nhưng An đã nhìn thấy gương mặt ngu ngốc vừa khóc vừa cười của Đan, và nhận ra trong cuộc chiến này dù đúng dù sai cậu vẫn là người thua cuộc. Không, nói đúng hơn là người ngoài cuộc.

An đưa tay lên miệng ngáp. Rồi đưa mắt nhìn ra bầu trời hoàng hôn đỏ rực.

Chiếc bóng cô đơn của cậu đổ dài trên sân trường đã không còn một ai.

Thật nhàm chán.

...

Minh Đan chạy đến đầu con phố đã thấy Nam Anh đạp xe đến đón.

"Chú ơi! Chú!" Cô cất tiếng gọi. Anh đỗ xe lại bên đường. Không ngờ lại bị cô chạy đến ôm chầm lấy.

"Làm gì vậy? Bỏ ra đi." Nam Anh làm vẻ lạnh lùng, nhưng trong mắt của anh lại có một tia ấm áp.

"Cháu vui quá mà" Cô thật thà. "Lâu lắm rồi chú mới đến đón cháu, đưa cháu đi ăn."

"Tự nhiên hôm nay chú muốn ăn đồ Hàn Quốc thôi." Anh nhíu mày, nói dối.

"Hi hi..." Cô cười híp mắt, không thèm đôi co với anh mà nhảy luôn lên ghế sau xe đạp.

Con đường quen thuộc ấy, hôm nay có thêm một người khiến cho hoàng hôn cũng trở nên tươi tắn hơn nhiều.

Minh Đan ngồi sau lưng Nam Anh, có cảm giác mình đang sống những giây phút hạnh phúc nhất đời người.

Tiếc thay, điều đó lại thật ngắn ngủi.

Bởi vì cô không biết rằng, Nam Anh đi cùng cô, chính là đã lần đầu tiên cãi lời cha mẹ.

Hôm nay, lẽ ra phải là buổi gặp mặt giữa hai gia đình của anh và Trúc Như, nhân dịp anh trai và chị gái của Trúc Như công tác nước ngoài vừa về nước.

Và buổi gặp mặt lần này, là để bàn về chuyện đính hôn.

Từ nhỏ anh đã được coi là đứa trẻ thần đồng, lớn lên cũng luôn là tấm gương tài năng, mẫu mực, lý trí.

Nên dù chỉ một lần, hãy để anh được hành động một cách ngu ngốc đi.

...

"Chú, sao chú không nghe điện thoại vậy?" Đan chớp mắt, nhìn màn hình điện thoại của Nam Anh đặt trên bàn liên tục sáng lên.

"Không quan trọng." Anh làm bộ hờ hững, đưa tập menu cho Đan. "Cháu gọi món đi. Cháu ăn gì chú ăn nấy."

Câu nói của anh làm cô càng vui vẻ hơn gấp bội.

Thực ra, đó là những cuộc gọi của ba mẹ anh.

Anh biết, anh đã làm cho họ nổi giận.

Mà chính anh, cũng không thể hiểu nổi mình đang muốn gì và làm gì.

Màn hình điện thoại vẫn liên tục sáng lên. Đã quá giờ hẹn ba mươi phút.

"Chú cứ nghe điện thoại đi." Đan ngây thơ nói. "Nghe một lần, bảo là chú đang bận. Bảo họ đừng có gọi lại. Còn hơn là chú để vậy họ cứ gọi mãi."

Nam Anh thở dài.

Rốt cuộc, anh cũng đứng dậy, đi ra ngoài ban công nhà hàng.

"Con đây." Nam Anh lãnh đạm nghe máy.

Chỉ là không ngờ, từ đầu dây bên kia lại là giọng nói vô cùng lo lắng, khẩn trương của người mẹ.

"Nam Anh con hãy đến đây ngay đi. Khẩn cấp lắm rồi. Trúc Như trên đường đến đây đã bị bắt cóc!"

...



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro