Chương 3: Đánh một cái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Junie


Đàm Diễn Huân đã dành một đêm để đọc kỹ tất cả những thông tin về Diệp Kinh mà mình có thể tìm được.


Hắn chợt nhận ra mình chẳng hiểu Dịch Thần chút nào, hay là nói Diệp Kinh. Bọn hắn quen biết nhau hai năm, yêu đương ba năm, rõ ràng đã bên nhau được năm năm, hắn thế mà không hề biết "Dịch Thần" chỉ là một cái tên giả, mà "Diệp Kinh" mới là thân phận thật của hắn.

Nói không phải giả, dù sao năm đó cũng là sai lầm của hắn. Đàm Diễn Huân không xoắn xuýt những chuyện này, hắn chỉ muốn biết tại sao Diệp Kinh không chịu nhận cậu chính là Dịch Thần.

Cho nên hắn đã cho người điều tra lịch trình của Diệp Kinh.

Khi biết hôm nay Diệp Kinh sẽ tới thị sát khu vui chơi. Đàm Diễn Huân thậm chí không ngủ được bao lâu, trời còn chưa sáng đã chạy tới. Bởi vì khu vui chơi chưa chính thức hoàn thành, muốn bí mật vào cũng không quá khó.

Địa điểm hẹn hò yêu thích của Diệp Kinh hồi đó là công viên giải trí.

Đáng tiếc, Đàm Diễn Huân ngày càng nổi tiếng, không thể dễ dàng xuất hiện trước công chúng. Diệp Kinh từng nói một ngày nào đó cậu sẽ xây dựng một khu vui chơi cho riêng mình, chỉ có hai người họ mới có thể vào được, bọn họ sẽ có cuộc sống của hai người.

Đàm Diễn Huân đương nhiên coi như khu vui chơi này là do Diệp Kinh thỏa mãn xây dựng.

Vì thế khi bị một đấm làm ngã xuống đất, hắn hoàn toàn không kịp phản ứng.

Diệp Kinh khó chịu dùng mu bàn tay xoa xoa miệng nhìn chằm chằm Đàm Diễn Huân, gầm nhẹ nói: "Ngươi có bệnh hả!"

Hôm qua thì ôm cậu trong nhà vệ sinh, hôm nay thì hôn cậu ở khu vui chơi, trong miệng thì lầm nhà lẩm bẩm cái gì mà "Thần Thần"?

Bị quấy rối, lại bị nhận sai người làm Diệp Kinh cảm thấy thập phần khó chịu.

Người quản lý dự án là người Mỹ, không để ý đến ngôi sao Hoa quốc nên đương nhiên không biết Đàm Diễn Huân, nhìn vẻ mặt chán ghét của ông chủ liền gọi điện cho bảo an, đem Đàm Diễn Huân vẫn còn nằm dưới đất kéo đi.

"Diệp tổng, người này chúng ta nên xử lý như thế nào?" Người quản lý dự án hỏi.

"Mọi người trước tiên để mắt tới anh ta, sau khi tôi rời đi liền ném anh ta ra ngoài." Diệp Kinh lại lau miệng, nhiệt độ lúc ấy thực sự mang đến cho cậu một loại cảm giác quen thuộc kỳ lạ.

Người quản lý dự án đương nhiên gật đầu đồng ý.

Tâm trạng tốt đẹp của Diệp Kinh có từ sáng sớm đã bị Đàm Diễn Huân phá hỏng, dù sao việc kiểm tra cũng gần xong nên cậu tạm biệt người quản lý dự án rồi đi về phía xe của mình.

Đàm Diễn Huân tỉnh lại, khóe miệng đau rát khiến anh nhớ lại chuyện vừa xảy ra.

Liếc qua khóe mắt, anh nhìn thấy Diệp Kinh lên xe, Đàm Diễn Huân sắc mặt biến đổi, hất hai tên bảo an đang ôm mình ra và đuổi theo.

Nhân viên bảo an mất cảnh giác để anh thoát ra được, nhanh chân liền đuổi theo.

Nhưng bọn họ không ai cao to khỏe mạnh được như Đàm Diễn Huân nên chỉ có thể trơ mắt nhìn anh đuổi theo đuôi xe, chạy theo cả một đoạn đường dài.

"Thần Thần! Dịch Thần!" Đàm Diễn Huân vừa chạy vừa hét lên.

Diệp iình nghe thấy tiếng hét, vô thức liếc nhìn kính chiếu hậu, sợ đến mức suýt chút nữa đạp ga.

Người đàn ông này không phải bị điên sao? Làm thế nào anh ta có thể đuổi theo một chiếc ô tô trên đường?

Diệp Kinh lắc đầu, không dám nhìn nữa, càng đạp ga càng thở phào nhẹ nhõm khi bóng dáng của Đàm Diễn Huân hoàn toàn biến mất khỏi gương chiếu hậu.

Còn Đàm Diễn Huân bất lực nhìn xe của Diệp Kinh khuất dạng, bất đắc dĩ dừng lại, chán nản che mặt.

Thần Thần, quả nhiên cậu vẫn còn hận hắn.

Diệp Kinh lái xe suốt quãng đường về nhà.

Diệp Dự đã đến công ty, Kiệt Mễ vẫn đang ngủ. Diệp Kinh chào bảo mẫu rồi đi vào thư phòng dưới tầng hầm.

Nói là thư phòng không bằng nói nó là một studio đơn giản.

Nếu có các chuyên gia đánh giá thì chắc chắn họ sẽ nói đây là một phòng thu âm đích thực.

Như đã đề cập trước đó, Diệp Kinh hoạt động trong lĩnh vực âm nhạc.

Cậu không chỉ sáng tác nhạc mà còn có thể viết lời và thậm chí có thể tự biểu diễn.

Có một trang web ở Hoa Kỳ tên là [Sing a Song], là nơi tụ tập của những người đam mê ca hát nghiệp dư. Bạn có thể tải lên các bài hát cover, bài hát gốc và thậm chí tạo video âm nhạc của riêng mình.

Và Diệp Kinh chính là một trong những Đại Thần của website này.

Cậu gia nhập trang web này từ ba năm trước và đã đăng tải không dưới một trăm ca khúc cover và gần hai mươi ca khúc gốc. Một số ca khúc gốc thậm chí còn có MV riêng, tất cả đều do Diệp Kinh tự bỏ kinh phí quay, so với ca sĩ chuyên nghiệp có thể nói hơn một bậc.

Tất nhiên, là một người có mục tiêu gia nhập làng giải trí và mở studio riêng, Diệp Kinh đương nhiên thuê đội ngũ quan hệ công chúng để quảng bá tác phẩm của mình nhằm mở đường cho tương lai. Hiện tại, đã ba năm qua đi, cậu đã trở thành ca sĩ thực thụ, được xem là đã nổi tiếng, thế nên kế hoạch tiếp theo là mở một phòng thu.

Đây chính là studio mà Diệp Dự đề cập hôm qua, tuy quy mô không lớn nhưng về cơ bản đội ngũ nhân viên đã có sẵn, đúng như dự kiến ​​sẽ chính thức ra mắt vào đầu năm sau và bắt đầu nhận việc.

Điều yêu thích nhất của Diệp Kinh từ nhỏ là âm nhạc. Cậu thích sáng tác và cũng thích ca hát. Ngoài Kiệt Mễ và Diệp Dự, âm nhạc là tất cả đối với cậu.

Diệp Kinh ngồi trước máy tính, xem phần back-end của mình trên website.

Số lượng fans lên tới gần 10 triệu, thậm chí còn nhiều hơn cả những ca sĩ chuyên nghiệp nổi tiếng, Diệp Kinh cảm thấy rất hài lòng.

Nhìn tốc độ click tăng cao ở những bài hát phía sau, Diệp Kinh sờ cằm, trong đầu hiện lên một khuôn mặt khó chịu không đúng lúc.

Đàm Diễn Huân, Vân Yên từng nói trước đây anh cũng là ca sĩ?

Diệp Kinh không khỏi nghĩ ngợi, vừa kịp phản ứng, tay đã tự động tra cứu bách khoa toàn thư của đối phương.

...Chà, tốt xấu gì cậu cũng đã từng dây dưa với một kẻ bệnh thần kinh như anh, biết thêm một số thông tin cơ bản về anh cũng không phải là điều quá đáng đi

Ánh mắt Diệp Kinh lướt nhanh qua chiều cao, cân nặng và số đo của Đàm Diễn Huân... Anh có thân hình đẹp, bỏ qua chuyện đời tư và đến chuyên mục công việc cá nhân.

Hai hàng đầu tiên tràn ngập phim và chương trình truyền hình. Diệp Kinh thậm chí còn không thèm nhìn mà chỉ kéo xuống.

Tuy nhiên, cậu đã rất bất ngờ.

Đánh giá từ thời điểm debut, Đàm Diễn Huân ra mắt với vai trò ca sĩ nhưng tổng cộng anh chỉ đi hát được 5 năm.

Năm năm, bốn album và sáu đĩa đơn, là một ca sĩ chuyên nghiệp thì đây đã là một sản phẩm rất tốt, nhưng tại sao sau đó anh lại ngừng hát?

Diệp Kinh cau mày, cho dù có chuyển từ ca sĩ sang diễn viên, thì trong bốn năm qua chả lẽ anh không phát hành một bài hát nào sao.

...Nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến cậu?

Diệp Kinh nhún vai, tùy tiện ấn vào một cuốn album.

Tên album được liên kết trực tiếp đến trang web bài hát, giai điệu du dương chậm rãi phát ra từ loa.

Diệp Kinh vừa đọc bách khoa vừa nghe.

Khi chuyển sang chuyên mục đánh giá nhân vật, Diệp Kinh lại sững sờ.

——Đàm Diễn Huân thực ra đã comeout bốn năm trước?!

Bạn phải biết rằng Hoa quốc không giống như Hoa Kỳ. Mặc dù xu hướng tính dục của người nổi tiếng dường như không liên quan gì đến người ngoài nhưng người ta nói rằng các công ty quản lý sẽ không bao giờ để người nổi tiếng tùy tiện tiết lộ đời tư của họ. Đồng tính dù là gay hay les, hầu hết các công ty sẽ để người nổi tiếng dính scandal với người khác giới nhằm che giấu xu hướng tính dục thực sự của họ để tránh ảnh hưởng đến sự nổi tiếng của họ.

Đây là lần đầu tiên Diệp Kinh nghe nói có người dũng cảm như Đàm Diễn Huân, trong lòng không khỏi có cảm tình.

Nhưng đây không phải là lý do để có thể quấy rối cậu!

Diệp Kinh đập mạnh xuống bàn, lúc Đàm Diễn Huân đang đuổi theo xe, cậu mơ hồ nghe thấy biệt danh của mình... Dịch Thần, đó là biệt danh Diệp Dụ đặt để tưởng nhớ mẹ của cậu đã mất khi sinh.

Mẹ của Diệp Kinh qua đời vì băng huyết sau sinh. Bà qua đời vì biến chứng vào ngày thứ ba sau khi Diệp Kinh ra đời.

Nhưng làm sao Đàm Diễn Huân biết được?

Diệp Kinh có chút bực bội gãi đầu, chẳng lẽ đoạn ký ức mất đi trước đó có liên quan đến Đàm Diễn Huân?

Một đạo linh quang chợt lóe trong đầu Diệp Kinh, nhưng chưa kịp nắm bắt thì tâm trí cậu đã bị thu hút bởi đoạn điệp khúc phát trên máy tính.

Giai điệu và ca từ của bài hát này...

Quá hợp khẩu vị của cậu!

Quả thực, giống như thể cậu là người đã viết nó!

Diệp Kinh bị tiếng nhạc thu hút sự chú ý, lập tức không còn suy nghĩ gì khác, tập trung vào máy tính, nhắm mắt thưởng thức.

Suốt một buổi chiều đến tận tối, Diệp Kinh đã nghe hết các bài hát của Đàm Diễn Huân trong suốt 5 năm qua. Thậm chí, có những bài hát đã được nghe đi nghe lại hàng chục lần nhưng cậu vẫn chưa hài lòng.

Sao lại có bài hát hợp lòng mình như vậy? Diệp Kinh lau mặt thật muốn nói chuyện với người sáng tác lời và nhạc cho Đàm Diễn Huân. Cậu tin rằng họ nhất định sẽ có tiếng nói chung.

Có nên mời Đàm Diễn Huân ra ngoài nói chuyện không?

Cùng lúc đó, khuôn mặt si cuồng của Đàm Diễn Huân lập tức xuất hiện trước mặt cậ., Diệp Kinh rùng mình một cái lắc lắc đầu, vẫn là đừng nên trêu chọc một kẻ điên. Tìm người điều tra một chút là có thể biết được người sáng tác là ai.

Cậu nhìn vào điện thoại đã thấy hơn chín giờ tối.

Diệp Kinh duỗi người, tắt nguồn điện chính trong studio rồi đi lên lầu.

Nhìn Kiệt Mễ đã ngủ say rồi, Diệp Kinh hôn lên trán bé rồi trở về phòng, cầm bản thảo lời bài hát còn dang dở mà cậu mang từ phòng thu ra, tựa vào đầu giường suy ngẫm.

Bất tri bất giác, cậu ngủ quên.

Chỉ là giấc ngủ này không được yên bình.

    Diệp Kinh đã lâu không có giấc mơ phức tạp như vậy, trong giấc mơ xuất hiện mấy gương mặt quen thuộc nhưng xa lạ, hình như có một người đàn ông không ngừng gọi tên mình, nhưng hắn không hề quay đầu lại mà vẫn tiếp tục chạy về phía trước. Cho đến khi cậu đến một bãi đất trống thì một chiếc xe thể thao màu đỏ bất ngờ lao tới và tông cậu rất mạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro