Phần 7-Tôi Hận Tất Cả Mọi Thứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùng Tám Tết

Đồng Sinh đi rồi 

Anh ấy chết trong phòng chờ theo dõi của bệnh viện,đến khi chết vẫn không có một giường bệnh.

Dịch bệnh bùng phát sẽ cướp đi sinh mệnh của bao nhiêu người đây...Bệnh dịch cố nhiên vô tình nhưng nhân họa không thể tha thứ !

Tôi, một cô gái bình thường đã mất người mình yêu nhất trong dịch bệnh, tôi hận khi giấu đi chân tướng, hận khi kiểm soát hỗn loạn...

Yêu càng nhiều,hận càng sâu. Tôi yêu Vũ Hán bao nhiêu, càng oán hận Vũ Hán bấy nhiêu. Nhưng ai sẽ quan tâm đến một người phàm bình thường mất đi,người thân họ sẽ đau thương nhường nào.Ai sẽ biết được rằng,trong số những người đã chết vì dịch bệnh, có một người, là người tôi yêu, anh ấy tên là Đồng Sinh.

Ngày thứ hai khi Đồng Sinh ra đi, nắng ấm chiếu rọi.

Trời xanh ban phát xuống vài tia nắng, chiếu lên khuôn mặt tôi, chiếu vào nỗi bi thương của ly biệt.

Tôi và Đồng Sinh là những con người bình thường trong tầng lớp tận cùng của xã hội. Chúng tôi cả đời tay cầm liềm, cắt bỏ đi sự tầm thường,thấp kém.

Mất đi Đồng Sinh, vào mỗi đêm tôi đều mơ thấy một con ếch, nó nhảy ra từ một cái hang giữa trời đông giá rét, nó nhảy qua màn đêm yên tĩnh,nhảy qua cả ánh bình minh, kêu gào thảm thiết, xé toạc cả không trung.

Tôi nhắm khẽ đôi mắt,từng giọt lệ nóng nhẹ rơi.

Đồng Sinh à, anh nhất định không biết đâu. Trận tuyết lớn ở Vũ Hán đêm đó cũng không thể tan chảy những giọt nước mắt đã ngưng kết lại của anh.

Nước mắt, là minh chứng tốt nhất để em tố cáo anh. Nỗi đau thương ấy, chỉ trời xanh mới thấu.

.

.

.

"Nước mắt, đó là sự biện hộ của đau thương và hận thù."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro