Phần 8- Ai Sẽ Quan Tâm Em Đây?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đồng Sinh, anh biết không, một tuần sau khi anh đi, Vũ Hán đã thay đổi.

Trở nên đẹp hơn, mạnh mẽ hơn. Có giường bệnh rồi. Hiện giờ,giường bệnh đợi người chứ không phải người bệnh đợi giường nữa. Tại sao anh không thể kiên trì thêm vài ngày chứ. Nếu anh gắng gượng thêm vài ngày, chúng ta hà cớ gì phải hẹn kiếp sau gặp lại.

Anh đi rồi, lúc em đau bụng ai sẽ quan tâm em. Em đau đầu, ai sẽ xoa bóp cho em. Em cáu giận,ai sẽ dỗ dành em.Đã hẹn tháng 3 ra năm, chúng ta sẽ cùng nhau đi Đông Hồ, khi hoa anh đào nở sẽ cùng nhau đi chụp ảnh cưới. Đã nói sẽ cùng nhau phấn đấu, xây dựng một tổ ấm tình yêu của hai ta...

Không còn nữa, tất cả đều mất hết. Những nụ hôn nhẹ, tiếng cười và tiếng khóc, tất cả đều biến mất. Bánh xe tình yêu, nói chìm là chìm thôi.

Con đường hoa anh đào thẳng tắp như cố ý đâm xuyên qua trái tim chúng tôi, ánh điện lập lòe khiến người lóa mắt,nó làm tổn thương anh, tổn thương những kí ức được chôn vùi dưới bia mộ kia.

Anh à, định mệnh là kiếp trước em thả một chú chim bay đi, kiếp này không thể khiến anh dừng chân, kiếp sau nhất định sẽ xây cho anh một chiếc tổ ấm áp nhất...

Đồng Sinh à Đồng Sinh.Em phải làm thế nào để dứt khoát quên được anh đây. Làm sao để quên đi đau khổ đây.

Hơi thở ngọt ngào của anh cuối thể sưởi ấm linh hồn em. Bởi vì em đã hiểu, thế gian người không thể trở về, chung quy vẫn khiến người ta thương cảm. Thay vì yêu nhau là một loại đau thương, chi bằng quên nhau như sống bình thản.

Người em yêu, em và anh định mệnh đã là một tình yêu đẹp đến thê lương. Từng lưu luyến, từng mất mát, từng khóc,từng cười,cuối cùng đứt đoạn...

.

.

.

"Tình yêu chúng ta đẹp đến thê lương, cùng nhau vượt qua bao nhiêu chuyện cuối cùng lại đứt đoạn"


Câu chuyện đến đây là kết thúc rồi các bạn cảm thấy thế nào ? 

Tớ thấy thật bất hạnh cho cô gái này...

Những câu in đậm ở cuối là mình tự suy nghĩ ra dựa trên các phần nên đó chỉ là viết cho vui thôi có gì thì bỏ qua nhé, còn các phần là cũng tự mình chia để cho hợp lý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro