Chương 2: Dấu hiệu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi lấy điện thoại ra đặt vé, về Vũ Hán, tôi phải nhanh quay về, tôi phải ở cạnh Đồng Sinh, lúc này người anh ấy cần nhất, là tôi.

Tôi đặt vé tàu điện cao tốc ngày 24/1. Nhưng đến 11h đêm, tôi nhận được tin nhắn chuyến tàu đã bị hủy. Nguyên nhân vì thành phố Vũ Hán vừa bị phong toả. Vé tôi mua lần này, trạm dừng không phải Vũ Hán rồi.

Vũ Hán bị phong tỏa rồi sao. Trong đầu tôi chợt loé lên , dịch bệnh lần này so với tưởng tượng của tôi nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Tôi không ngủ được, gọi video với Đồng Sinh. Anh ấy nằm trên giường, ôm vào lòng con gấu bông mà tôi vẫn thường ôm khi ngủ, trên chiếc kệ đầu giường, đặt một vài loại thuốc.

Tôi bảo anh ấy liên hệ với quản lý địa phương. Tôi xem trên tin tức, thấy có thể xếp xe cứu thương đến khám bệnh. Đồng Sinh nói vô ích thôi, công việc của họ hiện giờ quá nhiều, chỉ có thể giúp những người bệnh tình nghiêm trọng.

Bệnh dịch này bỗng dưng ập đến đã làm cho Vũ Hán rối loạn, lúc này không có giải pháp giải quyết hoàn thiện là điều dễ hiểu.

Sáng sớm hôm sau, Đồng Sinh nói cảm thấy đỡ hơn rất nhiều, thân nhiệt 38 độ đã giảm xuống còn 37,5 độ, cũng không thấy mệt nữa, có lẽ chỉ là cảm nhẹ, bảo tôi yên tâm.

Tôi mừng rưng. Sợ rằng anh ấy nói dối để tôi yên tâm nên bảo anh ấy gọi video cho tôi xem nhiệt độ trên nhiệt kế, nhiệt độ đúng là không hề tăng lên.

Đồng Sinh của tôi, ấm áp như thế, lương thiện như thế sao có thể bị nhiễm virus được chứ.

Mùng Hai tết.

Tôi có hẹn Đồng Sinh gọi video, nhưng anh ấy thất hẹn.

Gọi điện thì tắt máy, nhắn tin thoại wechat không trả lời.

Cuối cùng tôi phải gọi điện cho ba mẹ anh ấy, bác nói không thấy Đồng Sinh về nhà, họ cũng không liên lạc được. Tôi liên hệ với quản lí khu vực. Quản lí nói, xác nhận nhiều trường hợp nhiễm virus nên đã phong tỏa khu vực rồi. Ông ấy nói trong danh sách nhiễm bệnh không có tên bạn trai tôi. Tôi thở phào thì ông ấy lại nói, danh sách nghi nhiễm có một cái tên, là Đồng Sinh.

Tôi hỏi trường hợp nghi nhiễm thì sẽ xử lí thế nào. Ông ấy nói, tự theo dõi tại nhà, bệnh viện không còn chỗ chứa rồi, trừ khi nghiêm trọng đến không thể hô hấp mới có xe cứu thương đến.

Tôi lên mạng tra tin, có những người nhiễm bệnh vì không nhập viện được mà chết ngay tại nhà hoặc nhập viện nhưng không có giường bệnh mà chết tại phòng chờ... và rất nhiều tin cầu cứu sự trợ giúp của người bệnh khiến tôi nhìn thấy mà hãi hùng.

Quản lí đến kiểm tra căn phòng chúng tôi thuê, không thấy Đồng Sinh ở nhà. Tôi mười phần lo lắng, nhưng bất lực chẳng thể làm gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro