Chương 3: Bất lực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mãi đến chiều Đồng Sinh mới gọi lại cho tôi. Tim tôi lúc ấy như rơi xuống khỏi lồng ngực.
Đồng Sinh được xác nhận nhiễm virus rồi.
Sau khi anh ấy bị nghi nhiễm đã tự mình đến một bệnh viện gần đó xếp hàng khám, kết quả dương tính.

Không có bất ngờ hay kinh hỉ, đó là một điều bất hạnh. Nhưng điều khiến tôi lo lắng hơn là mặc dù anh ấy đã nhập viện nhưng bác sĩ lại nói bệnh tình không mấy nghiêm trọng, giường bệnh thì khá chật, chỉ đành ở lại phòng chờ để theo dõi chữa trị.

Nói cách khác, thì bệnh tình phải nghiêm trọng đến mức không thể hô hấp, mới được đi cấp cứu!

Đồng Sinh nói không thể trách bệnh viện. Bệnh viện bận như đang đánh trận, số người nhiễm quá nhiều, giường bệnh đã quá chật, bác sĩ ưu tiên cho những trường hợp nghiêm trọng.

Nhìn thấy tôi khóc bù loa trong video anh ấy liền an ủi, "Em có biết em xấu nhất là khi nào không".

Tôi quát lên, "Đến giờ này mà anh còn lắm lời à, đợi khi em về Vũ Hán sẽ xử anh."

Anh ấy cười nói, "Khi em khóc, anh cảm thấy em là cô gái xấu nhất trên thế giới. Trời ơi, Đồng Sinh tôi đẹp trai thế này, sao lại tìm được cô vợ cực xấu thế kia chứ..."

Tôi hai mắt ngấn lệ, nhưng vẫn cười.

Tâm trạng tốt có tác dụng thúc đẩy việc trị bệnh. Tôi tin Đồng Sinh có thể vượt qua ải này.

Tôi rất muốn trở lại Vũ Hán. Rất muốn, rất muốn!

Nhưng tôi không thể ra ngoài rồi. Sau khi chính quyền địa phương thông tin rằng tôi trở về từ Vũ Hán. Cả nhà tôi đều bị cách ly, quản lý địa phương đều đến đo thân nhiệt chúng tôi mỗi ngày.

Mùng Năm tết.

Đồng Sinh đột nhiên gọi video đến. Anh ấy nói, Nựu Nựu, anh cảm thấy có thể sẽ không cùng em đi tiếp được nữa, anh muốn nói với em chuyện này, em phải hứa không được khóc, phải kiên cường.

Trong video tôi thấy Đồng Sinh vẫn không thể nằm trên giường bệnh. Trong lòng tôi sốt sắng, một dự cảm không hay xuất hiện trong đầu.

Đồng Sinh có lẽ đã nhận ra rằng anh ấy sắp không ổn rồi.

Tôi khóc đến mức toàn thân bất lực lại không biết phải làm gì. Tận mắt nhìn người mà mình yêu thương đang từng bước tiến dần đến cái chết, nhưng không thể kéo anh ấy lại, thậm chí đến gặp mặt cũng không thể.
Tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng giấc mơ đang tan vỡ. Phải rồi, giấc mơ về một căn nhà, về một đám cưới, tất cả những giấc mơ đều đang tan biến.

Khoảnh khắc đó tôi không muốn nghe bất cứ lời nào từ Đồng Sinh nữa, trừ khi là anh ấy đã được nằm giường bệnh, trừ khi bệnh tình đột nhiên tiến triển tốt rồi.
Đó mới là những lời tôi muốn nghe nhất từ người thương đang ở nơi xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro