Chương 66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Xoay người, lần thứ 12 nhờ vào ánh trắng nhìn lên đồng hồ, 4 giờ 43, thật sự là con số khiến người ta bất đắc dĩ.

Kim JaeJoong dừng một chút, rồi đứng dậy.

Sờ soạng vào WC dùng nước lạnh rửa mặt, nhiệt độ bên ngoài khiến đầu óc nháy mắt thanh tỉnh không ít.

Đem áo khoác tây trang treo trên giá vuốt phẳng chỗ bị nhăn, mặc vào, tiến sát lại bên cạnh Jung YunHo còn đang thở oxy.

"Đồ ngốc, còn ngủ lười~"

Đương nhiên không có tiếng trả lời, thậm chí tiếng rầm rì bình thường đều không có.

Khóe miệng cứng đờ, nhưng vẫn tiếp tục tiến lên, nhẹ nhàng hôn lên trán người kia: "Nghỉ ngơi cho tốt đi, nhưng phải nhớ rõ trở về."

Nói xong sau, đeo kính, đi ra khỏi phòng bệnh.

Mặc dù còn chưa tới hừng đông nhưng trước cửa bệnh viện vẫn có vài phóng viên, không chịu rời đi.

Kim JaeJoong trực tiếp đi vào bãi đỗ xe, đem Lamborghini chạy ra, quang minh chính đại đi qua cổng chính, nghênh ngang rời đi.

Về nhà là 5h30, tắm rửa, chọn một bộ tây trang nghiêm túc, cạo sạch râu, thậm chí còn xịt cả nước hoa bình thường không hay dùng, bộ dáng hoàn mỹ, tiến đến chiến trường.

Không bao lâu, di động nơi nào đó rung lên, cầm điện thoại, chỉ nghe thấy thanh âm bình tĩnh: "7 giờ tối nay tôi muốn tổ chức họp báo. Bây giờ tôi đến cục cảnh sát một chuyến, việc tuyên bố tin tức cùng bố trí hội trường đành nhờ ông."

Tiếng cúp điện thoại giòn giã khiến chủ tịch TL còn chưa tỉnh ngủ cảm thấy một trận phiền não, đẩy thực tập sinh vị thành niên còn chưa mặc quần áo nằm trên giường ra, thở dài sẵn sàng bắt đầu một ngày bận rộn.

Lúc Kim JaeJoong đến cục cảnh sát, trước cửa đã có một đống phóng viên. Kim JaeJoong đi vào đương nhiên dẫn tới một trận hỗn loạn.

Được hộ tống đến văn phòng, bên cạnh chính là phòng thẩm vấn, ngọn đèn không quá tối.

Bóng dáng nữ sinh gầy gò, ngồi trên ghế, tóc dài che mặt, đầu không hề ngẩng lên.

Kim JaeJoong nhìn trong chốc lát, nói: "Cho tôi vào nói chuyện cùng cô ta một chút."

Cảnh sát tuy có chút do dự, nhưng vẫn đáp ứng.

Đóng cửa lại, thủy tinh bằng chất liệu đặc biệt có thể nhìn thấy từ bên ngoài.

"Chúng ta lại gặp nhau." Kim JaeJoong kéo ghế, ngồi xuống.

Nữ sinh cúi thấp đầu, thân người run lên, nhưng không nói chuyện.

"Không nói gì?" Hỏi.

Đối phương vẫn kiên trì trầm mặc, Kim JaeJoong liền tự mình nói chuyện.

"Nói thật, các người muốn làm gì tôi, tôi cũng không trách," ánh mắt Kim JaeJoong trống rỗng, "Tôi cũng từng có một thời tuổi trẻ, tôi biết thần tượng giống như trời đất của các người, để các người biết thần tượng cũng không hoàn mỹ cũng giống như trời đất sụp đổ."

"Nhưng... Các người làm ơn đem hết thảy thương tổn nhắm vào tôi được không? Muốn giết tôi thì cứ cầm dao đâm vào tôi! Đừng để YunHo phải gánh vác! Cậu ấy còn trẻ như vậy! Yêu thương các người như vậy! Vì sao hậu quả là đều là cậu ấy phải gánh vác?!"

Nữ sinh bởi vì cảm xúc kích động của Kim JaeJoong mà cúi đầu thấp hơn, như là khóc xin lỗi.

Tậm trạng từ từ dịu xuống, hình ảnh cô gái trước mắt cũng dần dần mờ đi. Kim JaeJoong bỗng nhiên nhớ tới sau khi Jung YunHo nổi tiếng, bên ngoài đều gọi cậu là thần tượng ấm áp, bởi vì Jung YunHo nổi tiếng là tử tế với fan hâm mộ.

Ký tặng và bắt tay luôn kéo dài và lâu hơn; đối với những fan chạy theo xe luôn xuống xe nghiêm túc nói với họ như vậy rất nguy hiểm; rạng sáng về ký túc xá thấy fan còn đứng ở cửa liền bảo họ về nhà sớm một chút, có đôi khi còn đưa họ về nhà; khi ghi hình chỉ cần là thức ăn fan hâm mộ đưa tới nhất định sẽ ăn để tỏ lòng biết ơn; quần áo fan hâm mộ tặng dù có là đồ ít tiền cũng sẽ quang minh chính đại mặc ra sân bay; fan nước ngoài khó có dịp gặp thần tượng nên bật khóc, cậu liền lau nước mắt cho họ; thậm chí có đôi khi rõ ràng không có gì muốn mua, cũng sẽ xuống cửa hàng tiện lợi bên dưới đi dạo để họ có thể chụp vài tấm ảnh.

Là thần tượng, cậu cho tới bây giờ đều là hoàn hảo, có lẽ tất cả những đau khổ của cậu đều là do anh.

Nghĩ như vậy, Kim JaeJoong nhìn nữ sinh trước mặt cũng cảm thấy ghét không nổi nữa.

"Lo học hành cho tốt, tương lai cô còn rất dài." Đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi, "Còn có, Jung YunHo thật sự thần tượng rất tốt, là ngọn hải đăng về nhân cách, không cần bởi vì tôi mà chán ghét cậu ấy."

Nói xong, liền đi ra ngoài.

"Kim tiên sinh, những gì tôi mới nói cậu có nghe thấy không?" Luật sư nhắc nhở người đại diện đang ngẩn người trước mặt. Rõ ràng đang ở thời điểm nghiêm túc lại thất thần, chẳng lẽ đồng tính luyến ái đều là cái dạng này?

"Ân? Tôi nghe rồi, tôi cũng đã có quyết định ." Kim JaeJoong nói, "Huỷ bỏ đơn khiếu nại đi."

Cằm vị luật sư kia thật muốn rớt xuống đất, không nói đến người bị thương tổn là người yêu, cho dù là cây rụng tiền của mình bị người hạ độc, cũng không thể hào phóng không báo thù như vậy chứ.

"Tôi đã nói muốn hủy bỏ đơn khiếu nại, phần còn lại, ông tự xử lý đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro