Chương 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất nhiều thời điểm, Kim JaeJoong kỳ thật là người không biết chắc chắn về những gì bản thân muốn, đây là tật xấu không hề thay đổi theo tuổi tác.

Điều này rất trái ngược với Jung YunHo, dù nhỏ tuổi hơn anh, nhưng luôn xác định rõ mục tiêu nên làm cái gì, làm như thế nào.

Cho nên ở mặt ngoài Kim JaeJoong là người đại diện của Jung YunHo, nhưng sau khi hai người kết giao, Kim JaeJoong kỳ thật đều là đà điểu ỷ lại vào Jung YunHo.

Lần này Jung YunHo ngã xuống, Kim JaeJoong liền hoàn toàn không có nơi chống đỡ.

Nghiêng ngả lảo đảo mấy ngày nay, cuối cùng cũng đã sắp xếp lại.

Cố ý không lái xe, gọi taxi đi đến khách sạn ở vùng ngoại thành. Kim JaeJoong tất nhiên biết hiện tại tin tức của anh và Jung YunHo đang là tin nóng trong cả nước, cho nên đối với hành động lén lút nhìn tới nhìn lui của lái xe cũng không để ý.

Đến khách sạn, Kim JaeJoong đầu tiên là đi vào WC một chuyến, sửa sang lại quần áo, rồi mới bước lên lầu.

Vừa muốn gõ cửa, liền giật mình.

"Ai ui, sao còn chưa có tin gì của Joongie, cũng không biết thế nào ~" Là tiếng của mẹ Kim, thanh âm tràn đầy lo lắng.

"Quản nghiệt tử này làm gì! Đến tuổi này không lo kết hôn, còn tìm nam nhân làm đối tượng, nó nhất định là không muốn cho tôi yên ổn hưởng tuổi già!! Muốn làm tôi tức chết mà, khụ khụ khụ..."

"Ai u, ông già này ông kích động vậy làm gì, không phải lúc trước ông cũng nói YunHo là đứa nhỏ tốt sao."

"Đúng là đứa nhỏ tốt! Nhưng cũng không thể làm con dâu tôi!"

"Haizz, đừng nói nữa, hiện tại còn chưa biết tình trạng của YunHo thế nào, ít nhất JaeJoong nhà chúng ta không bị sao, chẳng lẽ là báo ứng sao."

"Chờ xú tiểu tử này trở về tôi muốn đánh chết nó!"

"Ông cũng chỉ nói miệng, ông đánh được sao? Lại nói, tôi thật vất vả sinh đến đứa thứ chín mới có được đứa con trai, tôi sẽ để cho ông đánh sao?"

"Nhưng con bà khiến tôi ngay cả cháu nội cũng không có!!"

"Ông già... Ông nói có phải chúng ta đã đòi hỏi quá cao không?"

"Chúng ta yêu cầu cái gì mà cao?"

"Sau khi sinh Tiểu Bát, chỉ mong có một đứa con trai là tốt rồi; Sau khi có con trai, chỉ cầu nó khỏe mạnh là tốt rồi; Trưởng thành lại cảm thấy nếu thành tích tốt một chút thì mừng rồi; Sau đó nó lại muốn làm ca sĩ chúng ta nghĩ nếu nó có thể nghe lời thì tốt rồi; Sau lại nghĩ nếu nó có thể thành tài thì tốt rồi; Sau khi thành tài, chúng ta lại nghĩ nếu nó có thể sớm kết hôn cho chúng ta ôm tôn tử thì tốt rồi... Kỳ thật JaeJoong vẫn luôn là đứa con ngoan nhất, mà chúng ta cho tới bây giờ đều không nghĩ tới nó muốn cái gì..."

"Nhưng... Chúng ta không phải muốn làm hại nó..."

Cách cánh cửa như nghe được tiếng thở dài của mẹ Kim: "Chúng ta quả thật luôn đi theo hướng mà chúng ta cho là tốt cho JaeJoong, nhưng chúng ta chưa bao giờ biết nó rốt cuộc muốn cái gì."

"Vậy tìm một người đàn ông về làm dâu để mọi người cười chê chúng ta là chuyện tốt sao?"

"Ông già ngốc này," mẹ Kim lại nói, "Chúng ta còn có thể sống bao lâu, còn lại vài năm nhìn bọn nhỏ vui vẻ không tốt sao? Chúng ta đã phải để ý ánh mắt của người khác vài chục năm rồi, lần này, cứ để mặc nó đi..."

Trầm mặc một hồi, cuối cùng vẫn lên tiếng: "Được rồi."

"Nếu JaeJoong bận, vậy ngày mai chúng ta đi thăm YunHo đi, nếu YunHo còn chưa tỉnh, chúng ta phải đến gặp ba YunHo để tạ lỗi, làm ba mẹ, tâm tình đều là giống nhau ."

Bên trong vẫn còn nói gì đó, nhưng Kim JaeJoong không thể nghe tiếp. Hoang mang rối loạn bước xuống lầu, còn đụng phải chị bảy, nói là còn phải chuẩn bị họp báo, liền vội vàng rời đi.

Nói không cảm động là gạt người, nhưng là so với cảm động thì cảm giác áy náy lại như thủy triều dâng lên, nhấn chìm tất cả. Tựa như một người làm chuyện xấu trong nháy mắt được lượng giải cùng yêu thương, khiến Kim JaeJoong chết lặng, khó chịu đến mức muốn đánh bản thân.

Đi vào nơi chuẩn bị họp báo, Kim JaeJoong vẫn thất thần, thậm chí ngay cả khi chủ tịch công ty bước vào cũng không có tinh thần nói chuyện cùng ông.

"Cậu bảo tôi giúp chuẩn bị họp báo, vậy cái bộ dáng muốn chết không muốn sống này của cậu là thế nào?"

Kim JaeJoong nâng mí mắt, nhìn người từng một tay bồi dưỡng anh, lại tiếp tục hạ mí mắt: "Tôi sẽ cho ông kết quả ông mong muốn."

"Vậy là tốt rồi," Chủ tịch suy tư một lát vẫn là muốn nói điều gì đó, "JaeJoong, chúng ta biết nhau đã hơn mười năm, cậu suy nghĩ cái gì tôi đều hiểu được. Tôi sẽ không nhiều lời nữa, cậu hẳn là biết cậu muốn lựa chọn cái gì."

Kim JaeJoong gật gật đầu, nhưng vẫn không nói chuyện.

Đi vào phòng nghỉ, lại thấy có người đang đợi anh .

Một thân váy dài, vẫn xinh đẹp như trước, Kim MinJu cười cười nói: "Còn một lúc nữa mới tời giờ họp báo, chúng ta tâm sự một chút đi."

Địa điểm là một quán cà phê, Kim MinJu mỉm cười gọi một ly nước ấm.

Kim JaeJoong đánh giá người trước mặt, đã gần 40 tuổi lại nhìn không ra dấu hiệu tuổi tác, ngược lại bởi vì đang mang thai nên lại hiện ra một vẻ đẹp dịu dàng.

"Đã lâu không gặp." Đúng, đã lâu không gặp, kể từ khi cô gả cho ba của Jung YunHo hai người cũng rất ít liên hệ, thứ nhất là vì sợ bị nghi ngờ, thứ hai là bận rộn, thứ ba là bởi vì... Kim JaeJoong trong lòng có quỷ.

Mà Kim MinJu vẫn cười đến thực ôn nhu: "Đúng, lâu rồi không gặp, trước kia sợ các cậu bận rộn nên không dám quấy rầy, hiện tại là sợ xấu hổ nên không dám tìm cậu."

"Hẳn là người xấu hổ là em đi." Kim JaeJoong cười khổ một chút.

"JaeJoong cậu biết không?" Ánh mắt Kim MinJu bỗng nhiên ôn nhu như nước suối, "Biết cậu lâu như vậy, nhưng chưa từng thấy cậu chân thật như hiện tại."

Kim JaeJoong ngẩng đầu lên: "Có ý gì?"

Nhấp một ngụm nước ấm: "Trước kia khi kết giao với cậu, tôi luôn cảm thấy đó là cảm giác ỷ lại, cậu ỷ lại tôi như ỷ lại một người chị, cũng bảo vệ tôi như một người chị, nhưng tôi vẫn không có cảm giác an toàn, nghĩ có lẽ chờ cậu lớn lên thì tốt rồi. Năm năm trước khi về nước gặp cậu, thật sự cậu đã không còn giống như trước kia. Cậu trở nên có quyết đoán, có lý tưởng, hơn nữa... có nhu tình . Lúc ấy còn không hiểu được, nguyên lai đều là công lao của YunHo..."

Những lời của Kim MinJu khiến Kim JaeJoong bỗng nhiên có cảm giác thật kỳ lạ, chợt nhận ra, đó là thoải mái.

Lập trường của anh đã được Kim MinJu nói ra thật rõ ràng.

Kim JaeJoong nhìn khuôn mặt tươi cười trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy thoải mái.

"Mấy tháng rồi?" Mỉm cười chỉ chỉ bụng Kim MinJu.

"Năm tháng rồi, bắt đầu có thai máy, bác sĩ nói là con gái, Ryeomwi nói không chừng về sau cũng ầm ĩ giống như YunHo." Người phụ nữ nói về tương lai của đứa nhỏ, trên mặt tràn đầy hy vọng, giống như dù hoàn cảnh có u ám đến mức nào, đều có thể vì đứa nhỏ trong bụng mà chống đỡ đi qua.

Kim JaeJoong bỗng nhiên có chút hâm mộ. Nếu nói vì sao đồng tính yêu vĩnh viễn bị người đời phản bối, vậy nguyên nhân căn bản nhất chắc chắn là không thể kéo dài sinh mệnh. Mỗi người chúng ta đều đến thế giới này ép buộc một hồi, thật vất vả mới gặp được người khiến mình yêu thương, có ai lại không muốn có sự tiếp nối để chứng minh rằng tình yêu này sẽ tồn tại mãi mãi.

Đáng tiếc, anh vĩnh viễn không thể mang lại cho Jung YunHo điều đó.

Kim MinJu nhìn Kim JaeJoong, giống như biết anh đang suy nghĩ cái gì, kéo tay anh, nói: "JaeJoong, tôi biết tình huống của YunHo đến bây giờ cũng không ổn định khiến cậu tự trách bản thân, cũng hiểu được hôm trước Ryeomwi bởi vì sốt ruột nên có thể đã nói những lời không hay, nhưng cậu phải tin tưởng vào bản thân mình, không việc gì khó hơn tìm được một người yêu phù hợp với tâm hồn mình một cách hoàn hảo, hãy tiếp tục cố gắng được chứ?"

Cười cười: "Em hiểu được, bản thân em cũng đã có quyết định."

Kim MinJu nhìn biểu tình của Kim JaeJoong cũng đoán không ra quyết định của anh là gì, cho rằng anh đã nghĩ thông suốt, nên cũng không nhiều lời .

Lúc rời đi, Kim MinJu nói với Kim JaeJoong một câu: "Cố lên, chờ đứa nhỏ sinh ra, một nhà năm người chúng ta có thể vui vẻ với nhau."

Thật tốt, người một nhà.

=============================
Chúc mừng sinh nhật Kim JunSu! ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro