Phiên ngoại 2: Tôi là Park YooChun, tôi yêu Kim JunSu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm tôi 5 tuổi, ba mẹ nói với tôi: "YooChun a, chúng ta cùng nhau đến một đất nước giống như thiên đường được không?"

Khi đó tôi chỉ liếc nhìn YooHwan còn chưa biết nói chuyện, không hỏi vì sao muốn đi.

Nhất định là ba mẹ ở đây rất vất vả, cho nên đến nơi tốt hơn để được nghỉ ngơi.

Tôi gật gật đầu đáp ứng. Lần đầu tiên tôi đi máy bay, thời gian lâu thân thể đều cứng ngắc, nhưng là tôi chỉ có thể vỗ vỗ lưng YooHwan an ủi: "Chờ chút nữa, chúng ta sắp đến nơi giống như thiên đường rồi......"

Nước Mỹ mấy trăm năm nay đã vươn lên thành cường quốc hàng đầu, là điểm đến khao khát của rất nhiều người. Những người chịu áp bức quá lâu đều muốn đến đây bắt đầu cuộc sống mới.

Giấc mơ Mỹ khiến người ta đắm chìm, có lẽ ba mẹ cũng như vậy, cho nên mới đến đây.

Nhưng sự thật lại khác xa với hình ảnh trời xanh biển rộng trên tivi. Tôi không biết ba mẹ vốn là luật sư bác sĩ, sau khi đến Mỹ chỉ có thể ngồi trong căn phòng nhỏ làm công có cảm thấy hối hận hay không, nhưng cuộc sống ở đây đã lấy đi hết những mộng tưởng tốt đẹp của họ, đây là chắc chắn.

Từ năm tám tuổi, tôi bắt đầu theo mấy đứa nhỏ ở Mỹ buổi sáng làm việc bán thời gian, buổi tối đi nhặt chai lọ. Bất quá họ để chơi đùa, mà tôi là vì cuộc sống.

Thường xuyên không ăn sáng, sáng sớm nhịn đói đi giao báo, nhìn thấy sữa mới trước cổng nhà người ta, nhịn không được muốn lấy một lọ về cho YooHwan. Nhưng vận khí không phải lúc nào cũng tốt như vậy, bị phát hiện chủ nhà liền nghiêm khắc trách cứ tôi, hoặc là bị mấy đứa nhỏ da trắng vây đánh ở ngã tư đường, lúc này mấy đứa nhỏ da đen cũng rất nhiệt tình hùa vào đánh chung.

Lúc bị mẹ phát hiện vết bầm trên người, tôi không dám nói là đã bị đánh. May mà mẹ cũng không hỏi, chỉ bắt đầu rơi lệ, sau ôm tôi khóc, nói: "YooChun, làm sao bây giờ...... Làm sao bây giờ......"

"Mẹ, mẹ nhỏ giọng chút, không lại đánh thức YooHwan."

Tôi luôn ít nói trầm mặc, nhưng là không có nghĩa là cái gì tôi cũng không hiểu. Cuộc sống càng lâu, mâu thuẫn liền giống như một dải lụa bị xé ra, kế tiếp có tốt đẹp đến đâu nhưng chỉ cần chạm nhẹ vào sẽ rách toạc. Ba mẹ bắt đầu cãi nhau, càng ngày càng dữ dội, có đôi khi thậm chí trong căn phòng nhỏ hẹp ấy động tay động chân.

Bao nhiêu đêm tôi chỉ có thể ôm lấy thân thể run run của YooHwan, an ủi em ấy đi vào giấc ngủ, rồi lại tự hỏi ngày mai nên ứng phó thế nào với mấy đứa nhỏ cố tình tìm phiền toái trong trường học.

Khổ sở chống đỡ nhiều năm, YooHwan rốt cục trưởng thành. Nhưng quan hệ của ba mẹ cũng không thể quay lại như xưa.

Lúc ký đơn ly hôn họ rất bình tĩnh, thảo luận tôi và YooHwan sẽ đi nơi nào, như là thảo luận cuối tuần đi đâu chơi.

YooHwan thích mẹ, cuối cùng chúng tôi đi theo mẹ.

Những ngày này có vẻ thanh tịnh, tôi cũng lên trung học, YooHwan cũng vào một ngôi trường nội trú rất tốt. Môi trường ngày càng quen thuộc kết hợp với ưu thế ngoại hình, tôi bắt đầu ở trường học vui vẻ hẳn lên. Ngẫu nhiên sẽ có vài mỹ nữ tóc vàng đề nghị hẹn hò với tôi, nếu thuận mắt, tôi cũng sẽ đáp ứng.

Có một đi chơi về rất muộn, tôi nghĩ mẹ đã đi ngủ, nhưng lúc đi ngang phòng bà lại nghe được tiếng khóc chán nản và tuyệt vọng.

"Tôi mệt mỏi quá... Tôi có cảm giác tôi rốt cuộc chống đỡ không nổi nữa... Rốt cuộc tại sao cuộc sống lại trở nên như vậy... Tôi yêu YooChun và YooHwan... Nhưng tôi chống đỡ không nổi nữa..."

Tôi nghe mẹ khóc với ai đó qua điện thoại, tâm cũng đã lạnh hơn phân nửa.

Ngày hôm sau, ba tôi đến đón YooHwan đi.

Mẹ không nhìn vào mắt tôi. Tôi cũng không nói gì nhưng sau đó từ chối hẹn hò với mấy cô nàng da trắng, đến cửa hàng bán CD kiếm việc làm thêm.

Âm nhạc khiến người ta say mê, khiến người ta cảm thấy như được cứu chuộc. Tôi đã giải quyết được những suy nghĩ cứ bám lấy tôi như gông xiềng. Ở tuổi 17 tôi cố gắng tìm ra sự tách biệt hoàn hảo, nhưng giữa màu trắng và màu đen đó, tôi tình cờ nghe được một album tiếng Hàn. Bìa album là hình ảnh Kim JaeJoong mặc một chiếc áo sơmi trắng, ngồi trên một chiếc xe bus, trong mắt đều là nỗi buồn, thanh âm lại mềm mại, ôn nhu đến mức không thích hợp với thế giới này.

Tôi đã mua album đó, nghe đi nghe lại trong suốt một thời gian dài. Sau khi tốt nghiệp trung học một năm, tôi nói với mẹ, muốn trở về Hàn Quốc.

Tôi biết rõ sau khi tốt nghiệp trung học, thi vào trường đại học, tôi sẽ có thể lấy được thẻ xanh tại Mỹ, cái mà hàng ngàn người cho là thẻ thông hành đến với hạnh phúc. Nhưng lúc này tôi lại buông tay, trở lại với quê hương xa lạ, lẻ loi một mình, bắt đầu lại một lần nữa.

Mẹ không khuyên tôi, bà cũng biết tôi thiệt thòi quá nhiều, vậy nên cũng không ngăn cản.

Cuối cùng, tôi cũng rời khỏi nơi đó, đất nước mà hơn mười năm qua tôi chưa từng yêu thương, tìm về với quê hương mà tôi cũng chưa dám chắc rằng liệu mình có thích nơi đó hay không.

Khi về nước, tôi liên lạc với một trường đại học không tệ, nhờ những mối quan hệ cũ của ba mẹ, tôi cũng vào được ngôi trường mong muốn. Giống như một con chó nhỏ đến tuổi trưởng thành bị đưa đến một nơi xa lạ, ban đầu tôi không biết phải làm sao. Nhưng nụ cười và vẻ bề ngoài lâu nay vẫn luôn là chìa khóa cho các mối quan hệ, rất nhanh, tôi liền như cá gặp nước.

Tôi rất thích những người bạn cùng phòng của tôi, trên người họ có hương vị của người bản xứ, tươi cười hàm hậu, chân thành, làm cho tôi cảm nhận được sự ấm áp trước giờ chưa từng có.

Đặc biệt là người tên là Kim JunSu. Ngày đầu tiên đến trường, cả nhà tổng động viên mang hành lý đến và giúp sửa sang lại phòng ký túc xá. Tôi không quen nhìn những cảnh tượng như vậy và thật sự rất hâm mộ. Ép buộc bản thân không nhìn đến họ, Kim JunSu lại chạy đến bên giường tôi hỏi: "Này, muốn ăn natto không?"

Tôi có chút xấu hổ, thức ăn nặng mùi như vậy tôi không thích lắm, nhưng mới ngày đầu tiên mà bày ra vẻ lạnh lùng quá thì sau này sẽ khó ở chung với nhau, vì thế chỉ có thể lễ phép cảm ơn sau đó qua ngồi ăn.

Miễn cưỡng nuốt xuống liền thấy Kim JunSu cười càng xán lạn: "Ây ~ cậu đã ăn đồ của tôi vậy chúng ta đây chính là bằng hữu! Đi đá bóng với tôi đi!"

Tôi nghẹn họng nhìn trân trối, thật sự bị tư duy 4D của cậu ấy cùng nụ cười xán lạn như mặt trời kia đả bại. Vậy mà cuối cùng tôi vẫn chơi thứ bóng đá mà trước đó tôi chưa từng chạm tới.

Tuy rằng kỹ thuật rất tệ, nhưng lại có được sự công nhận từ Kim JunSu.

"Đi đá bóng với tôi đều là bạn tốt của tôi!"

Từ đó về sau, chúng tôi giống như đôi song sinh cùng đến cùng đi, đến cả Jung YunHo cùng phòng cũng bắt đầu khinh bỉ chúng tôi. À quên nói, tôi cảm thấy Jung YunHo chính là dạng quái vật giả vờ che đậy cơn đói khát, cho nên cậu ta nói gì về tôi thì tôi cũng chỉ cho là cậu ta đang tự kiểm điểm bản thân mà thôi.

Những ngày vui vẻ qua rất nhanh, đảo mắt một cái đã qua một học kỳ. Tôi ngoài việc lo lắng về kỳ thi quốc ngữ cuối kỳ còn phải cẩn thận đoán suy nghĩ của Kim JunSu. Đúng vậy, lúc này cậu ấy đã thật lâu không để ý đến tôi, hình như là từ lần tôi không cự tuyệt lời mời của Han Hwa, cậu ấy liền không để ý đến tôi, đi đá bóng cũng chỉ tìm Lee HuykJae.

Tôi đã hạ mình nhưng lần này cậu ấy quá quật cường, cứ như tôi cướp bạn gái của cậu ấy vậy. Suy đoán mệt mỏi, tôi cũng không muốn nghĩ nữa, thà đi ôm ấp mấy em gái mềm mại còn có ý nghĩa hơn.

Nhưng là tôi thật sự chỉ biết đến bản thân, tôi chưa bao giờ nghĩ đến cảm giác mỗi ngày ngắm hoa hướng dương, đến một ngày nó héo rũ trước mặt mình thì sẽ thế nào. Sau khi Kim JunSu điên cuồng uống rượu ở quán bar, cậu ấy thổ lộ với tôi.

"Ô ô... YooChun cậu đừng thích Han Hwa được không... YooChun cậu đừng rời khỏi tôi được không... YooChun cậu có thể thích tôi không... YooChun kỳ thật tôi thích cậu..." Thanh âm nức nở cực kỳ giống như một con thú cưng bị vứt bỏ. Nhưng lúc này lại đánh vào lòng tôi chẳng khác gì búa tạ.

Lúc ở Mỹ không phải tôi chưa từng thấy đồng tính luyến ái, nhưng tôi lại xem đó như một loại bệnh tật, cho tới bây giờ cũng không nghĩ sẽ đến với bản thân.

Không nói đến tôi không phải là người đồng tính, chỉ một chữ yêu này cũng đủ khiến tôi kích động không chịu nổi! Lúc trước ba mẹ ở trước mặt tôi, bày ra tình yêu bất khả chiến bại, nhưng rồi lại tự tay đập tan tành tất cả.

Cho dù nam sinh trước mặt có đáng yêu đến mức nào, tôi cũng không thể tin tưởng vào tình yêu.

Nhẫn tâm cự tuyệt, dùng sức dập tắt ngọn lửa vừa mới dấy lên trong lòng cậu ấy, xác định nó không thể cháy lại, mới xoay người rời đi, để lại một mình Kim JunSu trong quán bar.

Đêm đó tôi tự cắn ngón tay mình, buộc bản thân tiến vào giấc ngủ, nhưng trong mộng chính là những giọt nước mắt của Kim JunSu, đâm thẳng vào tim tôi.

Nỗ lực của tôi không hề uổng phí, ngày hôm sau Kim JunSu lại khôi phục nụ cười trong sáng như bình thường, giống như hôm qua không tồn tại, nhưng lại như không nhìn thấy tôi.

Cuối tuần đó tôi đứng ngồi không yên, nhưng bạn cùng phòng nói cho tôi biết Jung YunHo đưa Kim JunSu đi thi tuyển. Tôi yên tâm, có chút đau lòng là do không giữ được lời hứa với bạn bè, đúng không?

Nhìn hai người mệt mỏi trở về, tôi có chút khẩn trương, nhưng họ cái gì cũng không nói, trực tiếp chui vào chăn.

Tôi quyết định hỏi Jung YunHo.

Jung YunHo nói, biểu hiện của JunSu rất tốt, khả năng ca hát thật sự tuyệt vời, nếu không có gì bất ngờ xảy ra hẳn là có thể được chọn.

Ai, JunSu của chúng ta là giỏi nhất mà, về sau sẽ trở thành ca sĩ vạn người thích. Tôi thật sự cảm thấy vui vẻ thay cho cậu ấy, thật sự. Nhưng lại có chút cảm giác mất mát, cảm giác mà chỉ mình tôi cảm nhận được.

Park YooChun mày tự cho mày là ai, rời khỏi mày người ta liền không sống nổi nữa sao? Rời khỏi cái đứa không ra gì như mày, người ta sẽ sống rất tốt, chỉ có mày là tên ngốc không thể đứng vững được, xứng đáng cả đời không được ai yêu thương.

Tôi mang theo suy nghĩ buồn khổ này suốt vài ngày, thậm chí Han Hwa hẹn tôi đi ra ngoài tôi cũng cự tuyệt. cũng đã vài ngày tôi không gặp Kim JunSu. Từ sau khi biết mình được chọn, cậu ấy dành hết thời gian để tập thanh nhạc, ngay cả đá bóng cũng không, hoàn toàn tương phản với Jung YunHo giống như không hề để tâm đến chuyện này.

Đáng chú ý, người bồi dưỡng JunSu chính là Kim JaeJoong, lần trước thấy anh ta tự mình đến trường học đón họ là có thể thấy được anh ta dụng tâm đến mức nào. Hàn Quốc thật nhỏ bé, Kim JaeJoong vẫn đẹp như trước, cũng khó trách Jung YunHo cái gì cũng không quan tâm, lại bị anh ta mê hoặc, đến bản thân cũng không biết.

Tất cả mọi người đều rất vui vẻ, giống như đang hướng tới con đường họ mong muốn, một con đường thênh thang tốt đẹp. Chỉ có mình tôi, giống như đá đánh mất linh lồn, không biết làm sao.

Lần đó đi qua một sân bóng, vô thức lại nghĩ đến người kia khi đá bóng luôn tươi cười rạng rỡ, vì thế liền giống như đầu óc bị co rút, chạy tới đá bóng.

Có vậy tôi mới biết, Kim JunSu bình thường vẫn nhường tôi. Lần này đá với học trưởng, quả thực chính là một hồi giằng co thể lực, sau đó cơ thể đều đau nhức, tôi một mình chạy theo sau cả đội, ngã sấp xuống rồi không đứng lên được nữa.

Bệnh suyễn chết tiệt lại phát tác. Lâu lắm không bị, tôi dường như đã quên đi sự hiện diện của nó.

Khí quản như bị tắc lại, đem một chút không khí cuối cùng của tôi chặn mất. Tôi có cảm giác như có rất nhiều người vây lại nhưng lại không thể nói được tiếng nào, dùng sức thở, nhưng lại chỉ làm cho đầu óc càng thiếu dưỡng khí. Chậm rãi tầm mắt cũng không còn rõ ràng, trên võng mặc lướt qua vô số màu sắc, cuối cùng lưu lại chỉ có khuôn mặt tươi cười của Kim JunSu.

Đúng rồi. Tôi sắp chết, cho nên mới nghĩ đến Kim JunSu sao?

Nhưng lại nhớ đến, tôi đã sớm cự tuyệt trái tim trong sáng của cậu ấy.

Cậu ấy đang ở đâu? Chắc hẳn là hận tôi muốn chết. Đem tình yêu thuần khiết nhất dành cho tôi nhưng tôi lại đập vỡ tan tành.

JunSu à, tôi không phải cố ý làm cho cậu thương tâm.

JunSu à, có lẽ tôi cũng thích cậu.

Mơ mơ màng màng suy nghĩ một vòng, đầu óc lại lần nữa rơi vào bóng tối.

Đến khi tỉnh lại tôi phát hiện bản thân đang ở phòng y tế. Bên ngoài cửa sổ trời đã tối đen, sống sót sau tai nạn, tôi chỉ có thể suy yếu mở mắt nhìn Kim JunSu đang ghé vào giường bệnh của tôi mà ngủ.

Tôi nhịn không được sờ sờ tóc ủa cậu ấy, cảm giác mềm mại khiến tôi muốn rơi nước mắt.

Nhưng Kim JunSu lại tỉnh lại, mặt không chút thay đổi nói: "Tỉnh rồi? Vậy về đi."

Trên đường về, cậu ấy đi phía trước, đi theo sau, chỉ sau vài ngày ngắn ngủi mà cậu ấy đã gầy đi nhiều như vậy. Giờ phút này tôi lại muốn cười, đúng vậy, đứa ngốc nếu ngay cả cuối cùng cơ hội cũng không có thể nắm chắc, đứa ngốc kia thật sự chỉ có thể cô đơn cả đời.

Tôi không có chuẩn bị, cho nên ngây ngốc, kích động, thổ lộ với JunSu ngay trong phòng ngủ. Hoàn hảo những người bạn cùng phòng đều đã ngủ, cũng sẽ không xấu hổ, đương nhiên sau này tôi mới biết lúc đó Jung YunHo chỉ giả vờ ngủ, thật đáng khinh bỉ.

Tôi cảm thấy cả đời này sẽ không còn thời khắc nào may mắn như vậy nữa, tôi thiếu chút nữa vứt bỏ sinh mệnh, làm khiến tôi hiểu được một số chuyện, JunSu vẫn yêu tôi.

Ôm lấy cơ thể cậu ấy, cảm thấy cả đời này, bỗng nhiên như được lấp đầy, quả thật là cảm giác không tệ.

Tình yêu đối với chúng tôi khi đó còn hữu ích hơn cả glucose. Khi cậu ấy bận rộn, chúng tôi chỉ dựa vào tâm ý tương thông, cũng cảm thấy ngọt ngào.

Bọn họ đều rất cố gắng, chỉ mới tập luyện vài tháng, đã nói sắp ra mắt.

Bất quá, chính là Jung YunHo sắp ra mắt.

Tôi chưa bao giờ nói điều này, nhưng lúc nghe tin tức đó, dù không nên, nhưng tôi đã vui vẻ rất lâu. JunSu vẫn còn nhiều thời gian, JunSu chỉ có một mình tôi, cậu ấy sẽ không được rất nhiều người yêu thích, cũng có thể ở bên cạnh tôi vào cuối tuần. Tôi ôm tâm lý được ngày nào hay ngày đó, mong muốn Kim JunSu ở bên cạnh tôi nhiều thêm một chút.

Nhưng tôi lại xấu xa không nghĩ cho cậu ấy. Ngày đó để chúc mừng Jung YunHo được ra mắt, Kim JunSu thực vui vẻ kính YunHo thiệt nhiều chén rượu, tôi ngồi bên cạnh nhìn, cũng không khuyên nhiều. Nhưng rất nhanh, Kim JunSu chạy đi ói hết ra.

Tôi đuổi theo, vỗ vỗ lưng, muốn làm cho cậu ấy dễ chịu, nhưng lại thấy một giọt nước mắt lạnh như băng rơi xuống sàn.

"JunSu..." Tôi không biết phải nói gì. Cậu ấy quay sang ôm tôi, khóc lớn lên.

Vì uống rượu nên thanh âm có chút khàn khàn, tiếng khóc lại giống như một đứa trẻ.

"YooChun có phải em rất vô dụng không... Vì sao em cố gắng như vậy... nhưng vẫn không thể ra mắt..." Tiếng khóc của cậu ấy khiến tôi cảm thấy thật xấu hổ vì sự ích kỷ của bản thân. Tôi chỉ biết nghĩ cho mình mà không biết cậu ấy đang thống khổ, tôi thật bất lực.

Tôi ở bên cạnh cậu ấy đến hừng đông, sau khi tỉnh rượu cậu ấy bình tĩnh hơn rất nhiều, tươi cười tràn ngập năng lượng như trước, nói muốn đến công ty luyện tập. Tôi thấy sắc mặt cậu ấy có chút tái nhợt, mỉm cười gật gật đầu, nói, anh đi với em.

Đây là lần đầu tiên tôi đến công ty nhìn cậu ấy luyện tập, Kim JaeJoong đã mời những thầy cô rất giỏi cho cậu ấy, mà JunSu cũng rất cố gắng luyện tập. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu ấy, tôi cảm thấy hơi bất lực, quả thật có một số điều, tôi không thể cho cậu ấy.

Buồn bực đi dạo xung quang, liền thấy Kim JaeJoong đang phát hỏa trong phòng quần áo.

"Quần áo dành cho buổi chụp ảnh các cậu còn chưa chuẩn bị tốt thì ở đây làm gì? Quay về chuẩn bị lại!" Stylist hoảng sợ cúi đầu khom lưng, tôi có chút vô thức nhìn vào Kim JaeJoong vẫn nổi danh là ôn nhu và khiêm tốn. Có lẽ tôi nhìn quá chăm chú, đã thu hút sự chú ý của anh ta.

Anh ta nhìn tôi từ trên xuống dưới, hỏi: "Cậu là?"

"Nga," Tôi nhanh chóng cúi đầu tự giới thiệu, "Xin chào anh, tôi là Park YooChun, là bạn của JunSu."

"YooChun?" Anh ta suy tư một chút. Giống như đối với cái tên này có chút quen thuộc ,"Nga ~ tôi còn là tưởng là bạn gái của JunSu?"

"Ân?" Tôi có chút không hiểu được.

"Không có gì, đến xem JunSu luyện tập sao?"

"Ân, JunSu quả thật rất cố gắng." Tôi có ý quảng cáo cho cậu ấy.

Kim JaeJoong giống như hiểu được cái gì, vỗ vỗ vai tôi nói: "Nơi này thực tập sinh đều rất cố gắng, nhưng là có đôi khi cơ hội quan trọng hơn, tôi sẽ mang lại cho JunSu tài nguyên tốt nhất và cơ hội thích hợp, cậu cũng nên cổ vũ cậu ta đừng có từ bỏ."

Cùng người thông minh nói chuyện chính là không uổng công, mà ý tứ của anh ta tôi cũng rõ ràng, vì thế ngoan ngoãn nói cảm ơn.

"Park YooChun." Nhưng Kim JaeJoong lại gọi tôi lần nữa.

Anh ta tạm dừng một chút, rồi lại nói: "Có đôi khi đứng một chỗ chờ đợi an ủi cũng không phải là phương thức yêu thương tốt nhất, cùng nhau cố gắng có phải rất tốt không?"

Hàm ý của anh ta quá nhiều, trong nháy mắt tôi không kịp phản ứng lại. Anh ta cười cười, bước đi .

Thẳng đến sau khi tôi biết được mối quan hệ giữa anh ta và Jung YunHo mới bừng tỉnh ngộ.

Cũng đúng, nếu không thể có thực lực mang lại cho người mình yêu tất cả những gì người đó muốn, vậy không bằng cùng người ấy chiến đấu, như vậy trên con đường đến với ước mơ, cậu ấy cũng không cô đơn.

Vì thế, vài học kỳ sau đó, tôi cũng không đi học đàng hoàng, mà tự đi mua chút tài liệu, rồi chạy đến chỗ Kim JaeJoong nhờ anh ta chỉ dạy, khiến ánh mắt Jung YunHo nhìn tôi bắt đầu tràn ngập địch ý.

Kim JunSu thấy tôi đến, ban đầu cũng không hỏi nhiều, sau lại nhịn không được chất vấn, tôi mới đem ý tưởng của mình nói cho cậu ấy.

"JunSu, anh muốn làm người đại diện của em, cùng em hoàn thành giấc mộng của em."

Cậu ấy mở to đôi mắt nhỏ, đáng yêu đến cực điểm, nhưng sau đó lại rơi nước mắt. Tôi bối rối một chút, nhưng khi Kim JunSu bảo tôi ngu ngốc tôi lại như hiểu được điều gì đó.

Anh là một tên ngốc, một tên ngốc không thể sống thiếu em.

Chờ đợi không phải chuyện quá tệ, cuối cùng chúng tôi cũng có được cơ hội. Kim JunSu được ra mắt, mà tôi tuy rằng còn không có kinh nghiệm, nhưng Kim JaeJoong cũng nói tôi có thể làm người đại diện của JunSu.

Khoảng thời gian đó rất vất vả nhưng cũng rất hạnh phúc. JunSu không có hậu trường lớn mạnh, hầu hết cơ hội đều là do tôi chạy người chạy xuôi, dùng mồm mép tranh thủ được. JunSu cũng không chịu thua kém, lợi dụng cơ hội xuất hiện thể hiện năng lực của bản thân, hơn nữa còn có giọng hát đặc biệt, rất nhanh liền có được thành tích tốt.

Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi tự thuê một ngôi nhà, mỗi ngày đều bận rộn nhưng lại rất hạnh phúc.

Nhưng giới giải trí đúng là vùng đất thị phi, ngày chuyện tình cảm của Kim JaeJoong và Jung YunHo bị phơi bày, tôi và Kim JunSu đang ở trong căn nhà mới thuê cãi nhau.

Cậu ấy quá mệt mỏi, mấy ngày liền đến Nhật Bản vì lịch trình tôi cũng không đi cùng, cậu ấy cho rằng tôi và một cô gái trong công ty có quan hệ mờ ám. Nhưng chỉ là tôi mời cô ta uống một ly café bị cậu ấy nhìn thấy mà thôi, tôi cam đoan về sau sẽ không mời café ai hết, nhưng cậu ấy vẫn không tin.

Nhưng trước mắt tin tức của Kim JaeJoong và Jung YunHo là mối quan tâm lớn nhất, cậu ấy rất nhanh liền không để ý đến tôi, mà là chạy ngược chạy xuôi giúp hai người họ. Thật sự là đồ ngốc, cậu ấy là một ca sĩ, quang minh chính đại giúp bọn họ chỉ có thể khiến bản thân tổn thất, vì thế tôi cũng chỉ có thể ngầm giúp sức nhiều hơn.

Nhưng vận rủi vẫn chưa dừng lại, Jung YunHo trúng độc. Thế giới này không hiểu tại sao cứ thích tự cho là đúng, thương tổn người khác. Jung YunHo đang ở trong tình trạng nguy kịch.

Không chỉ Kim JaeJoong ở trong phòng bệnh của Jung YunHo khóc như mưa, mà Kim JunSu ở bên ngoài cũng khóc không đứng dậy nổi.

Tôi buộc mình phải bình tĩnh ôm lấy cậu ấy, an ủi cậu ấy, nhưng là kỳ thật hai tay tôi lại run nhiều hơn bất kỳ người nào khác.

Tôi cứ nghĩ nếu cố gắng sẽ có thể che chở hết thảy, nhưng hiện tại tôi rất sợ hãi cực, người yêu ở dưới ánh đèn flash này, sẽ có một ngày vì tôi mà bị bị mảnh vỡ của ánh đèn đâm cho lênh láng máu.

Tôi không dám tưởng tượng, nhưng tôi cũng không thể ngã xuống, lúc này cần phải xử lý mọi chuyện cho thật tốt.

Kết quả, Kim JaeJoong vẫn phải đi.

Tình yêu của anh ta và Jung YunHo vốn chủ tịch đã mở một mắt nhắm một mắt, chỉ cần album bán ra thật tốt. Nhưng hiện tại tin tức được tuôn ra, Jung YunHo lại ngã xuống, là thương nhân tất nhiên phải khiến cho thiệt hại giảm đến mức thấp nhất.

Cứ như vậy, Kim JaeJoong đi rồi, Jung YunHo gần như bị phế đi, trở về làm người thường.

Sau khi cơn bão lắng xuống, Kim JunSu lại trở nên trưởng thành hơn. Cậu ấy không bao giờ dùng thời gian nghỉ ngơi quý báu để cãi nhau với tôi, và chỉ ngủ trong vòng tay tôi khi mệt mỏi.

Nhìn khuôn mặt thiên sứ của cậu ấy, tôi thở dài, toàn thân đau nhức cũng khiến tôi hiểu được, chúng tôi cũng không còn trẻ.

Lúc rảnh rỗi, tôi sẽ đến chăm sóc ba mẹ JunSu, tiền lương còn thừa hàng tháng đều gửi cho mẹ tôi ở bên Mỹ, tôi muốn chuần bị thật tốt để có thể sẵn sàng khi chuyện của chúng tôi bị công khai.

Ba năm trôi qua rất nhanh, chuyện đáng vui vẻ nhất năm nay chính là Kim JaeJoong đã trở lại. Tuy rằng chúng tôi phải dành rất nhiều nỗ lực để hai người họ cởi bỏ hiểu lầm, một lần nữa hòa hảo, nhưng có được kết cục tốt đẹp như vậy thì vất vả một chút cũng chẳng sao cả.

Trong tiệc cưới, hai người cười đến vô tâm không phế, lại khiến JunSu ngốc hâm mộ đến rơi nước mắt.

Tôi ôm bả vai cậu ấy rất lâu, mắt cậu ấy vẫn nhìn đôi tân lang kia: "Bao nhiêu tuổi rồi còn khóc, người khác thấy sẽ cười em."

Cậu ấy lại càng thút tha thút thít: "Ô... Rất cảm động mà... Bọn họ... Rốt cục tu thành chính quả..."

Tôi thừa dịp người khác không chú ý, nhanh chóng hôm trộm lên mặt cậu ấy: "Hâm mộ cái cái gì, chúng ta rất nhanh cũng sẽ như vậy."

Đây hình như là lần đầu tiên tôi hứa hẹn với cậu ấy, nhưng đó là chân tình.

Sau khi cậu ấy ngủ thiếp đi tối hôm đó, tôi lên kế hoạch sau khi chúng tôi nhập ngũ trở về sẽ sang Mỹ thăm ba mẹ cùng YooHwan, thuận tiện đăng ký kết hôn. Nhưng là không nghĩ tới lại nhận được điện thoại từ YooHwan.

"Ca ca, cuối tuần sau em sẽ kết hôn, anh có thể đến không?" "Ca ca, em với mẹ đã tìm được việc làm cho anh ở New York, đãi ngộ tốt lắm, sau khi vào làm chính thức anh có thể có thẻ xanh, sẽ không cần nhập ngũ, nhỡ đâu bệnh hen suyễn của anh tái phát thì làm sao bây giờ?" "Ca ca, em rất nhớ anh, hiện tại nhà mình rất khá, anh trở về, nhà chúng ta lại đoàn tụ được không?"

Đây là lần đầu tiên tôi nghe được giọng nói của YooHwan sau khi trưởng thành, nhưng ánh mắt vẫn Kim JunSu đang ngủ không chút phòng bị. Khóe mắt cậu ấy bắt đầu thả lòng, nhưng tay vẫn theo thói quen nắm lấy góc áo tôi.

Tôi chắc chắn tôi chẳng có phân vân gì nữa cả.

"Không cần, anh muốn nhập ngũ cùng JunSu."

Tôi về sau vẫn muốn ở bên cạnh Kim JunSu.

Tôi là Park YooChun, tôi vĩnh viễn yêu Kim JunSu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro