Chương 3: Xui xẻo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-----------Thứ bảy 5:30AM---------

-Ngồi bên nhau một hôm trời mưa
Tý tách rơi
giọt đọng giọt thưa...

Tôi thò tay xuống dưới gối, cầm cái điện thoại lên rồi tắt báo thức. Nằm trên giường duỗi duỗi vài cái rồi bật dậy, thò chân xuống giường đi ra vệ sinh cá nhân và đi tắm luôn. Tắm buổi sáng thực sự rất dễ chịu và thoải mái. Tắm xong tôi ra pha một cốc cà phê sữa đá và úp luôn mì. Đang ngồi ngắm trời tiện thể nhấm nháp ít cà phê thì tôi chợt nhớ ra phải gọi cái-tên-vô-tâm kia dậy đi học. Chả là cậu ta nhà gần trường mà hay đi học muộn nên tôi nhận luôn việc gọi cái-tên-vô-tâm đó dậy mỗi ngày.

-Vì em anh như người điên mất trí
Vì em anh như chẳng còn biết nghĩ suy
Vì anh đã chót lỡ đắm say...

Lại cái bài này. Tôi nhớ cái-tên-vô-tâm-đó cài tận bảy bài nhạc chờ. Chả hiểu làm cái gì mà cài lắm nhạc chờ thế. Nhưng mà chính vì nghe mấy bài nhạc chờ đó mà tôi trở thành fan của Noo Phước Thịnh luôn rồi. Ahihi.

-Dậy rồi đây! Dậy rồi đây!

-Nhanh lên! Nhớ chuẩn bị đủ sách vở đấy nhé!-tôi dặn thêm

-Ừm biết rồi!

-Tút tút tút...

Cậu ấy dập máy.

-Đến giờ đi rồi nhỉ.

Tôi cẩn thận kiểm tra lại sách vở rồi cho sách vở trên bàn vào chiếc cặp màu xanh. Cẩn thận đeo cặp, khẩu trang, mũ bảo hiểm, đi giày. Xong xuôi tôi đến chỗ chiếc xe điện của tôi đang đỗ. Đây là loại xe mới nhất đã ra, xe này của tôi là xe đầu tiên được bán.

Phóng xe trên con đường rộng thênh thang, không khí của buổi sáng rất trong lành, mát mẻ.

Hôm nay tôi đến trường khá sớm để ngồi ôn từ mới tiếng anh.

-Tùng tùng tùng tùng...

Tiếng trống vào học vang lên. Đến lúc này có một bóng dáng quen thuộc đang hớt hải chạy vào lớp. Khỏi cần nhìn tôi cũng biết đó là Hùng.

Thật là, tôi đã gọi từ lúc 6 rưỡi rồi mà. Dậy vào lúc đấy tôi còn đi kịp cơ mà. Tại sao một đứa cách trường 5 km lại đến sớm hơn một đứa nhà gần trường cơ chứ?!

-Sao gọi rồi mà vẫn đến muộn thế?

-Có muộn đâu mà.-Cậu ta gãi đầu

Mịa. Đáng yêu quá!

-Tớ đã gọi lúc 6 rưỡi rồi mà...Thế quái nào mà đi muộn được vậy?

-À, còn phải làm bài tập nữa.

-Đến lớp làm cũng được mà. Haizz...

-------------Giờ tan học-------------

Hôm nay tôi làm mất vé xe. Đi đi lại lại trên sân trường tìm tìm ngó ngó. Mẹ tôi mà biết thì chắc chắn sẽ gào ầm lên. Đã thế lát nữa tôi còn phải đi học thêm nữa.

Bỗng từ xa có một quả bóng rổ bay đến đập thẳng vào đầu tôi. Khốn nạn thế là cùng chứ! Vừa đói, vừa mệt, vừa tủi thân, tôi ngồi bệt ra đấy mà khóc. Thế quái nào mà hôm nay lại xui thế?!

-Cậu có sao không? Cho tớ xin lỗi nhé! Đừng khóc nữa được không?

Tôi nhận ra giọng nói này, đây là giọng nói của Hùng chứ ai. Cái giọng nói này tôi đã nghe rất nhiều lần. Đấy, đúng là cậu ấy mà.

-Đầu cậu có sao không vậy?

-Không sao đâu.

-Sao giờ này cậu chưa về?

-Tớ bị mất vé xe ấy mà. Thế cậu đang tập bóng rổ à.

-Ừm, cho đỡ rảnh thôi. Hay là tớ giúp cậu tìm chìa khoá?! Coi như là chuộc lỗi luôn.

-Cậu không cần phải làm thế đâu.

-Cho đỡ rảnh thôi mà.

Sau khi tìm thêm mười phút... Tôi ngồi bệt xuống ghế đá. Bây giờ mà xin bác cho ra thì lại phải làm bản tường trình. Haizz... thôi kệ vậy, còn hơn là ngồi đây hết cả buổi.

-Ngọc ơi!

Tôi quay ra hướng tiếng gọi đó phát ra.

-Tìm thấy rồi!

-Ế?!

-Ở....dưới...đống lá.

-Cảm ơn nhiều nhé!

Bây giờ tôi thật sự rất cảm kích. Không ngờ cậu ấy là đi bới rác.

-À.....Hùng này....Thực ra tớ thích cậu. Cậu có thích tớ không?

Vừa nói ra câu đó tôi ngay lập tức có cảm giác hối hận. Tôi hiểu quá mà, quá hiểu tính cách của cậu ấy. Cậu ấy không thích tôi đâu. Thế mà tôi nói ra làm gì cơ chứ?!

Cậu ấy im lặng một lúc rồi nói:

-Không.

Hụt hẫng. Mặc dù tôi biết trước đó sẽ là cái kết quả rồi nhưng mà nó vẫn quá khó để chấp nhận.

-Cậu về đi, còn đi học nữa mà.-Hùng nhắc 

Cậu ấy quay lưng đi, cầm quả bóng rổ lên rồi đi về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro